Tiểu Lang vốn không thích nói nhiều, kể từ khi biến thành Phệ Nhật yêu lang rất ít khi nói chuyện với Long Thần. Nhưng mà điều này không hề ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người, chỉ cần Long Thần nói là Tiểu Long sẽ chủ động đi làm, hoàn toàn không nghi ngờ hoặc chất vấn một câu.
Thời điểm gian khổ cùng chung hoạn nạn, cùng nhau đột phá mới thật sự là huynh đệ tốt.
Có người yêu bên cạnh, có bằng hữu ủng hộ, Long Thần cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Màn đêm dần dần phủ xuống.
Đến nửa đêm, Linh Hi mơ màng tỉnh lại, nàng trợn tròn mắt ngại ngùng nhìn Long Thần, hồi sau mới nhăn nhăn nhó nhó nói:
"Thần ca ca, ta muốn đi ra ngoài!"
"Đi ra ngoài?"
Long Thần tự nhiên là một đêm không ngủ, hắn có chút nghi ngờ hỏi:
"Phía ngoài lạnh như vậy, ra ngoài làm cái gì?"
Linh Hi không nói, nàng kiềm nén thật lâu mới nói nhỏ một câu:
"Ta... ta muốn đi..."
"Ách..."
Long Thần chợt hiểu ra cười cười nói:
"Nha đầu ngốc, ở trước mặt ta còn xấu hổ cái gì. Được rồi, ta dẫn người ra ngoài."
Ở trong hoang sơn dã lĩnh nguy hiểm khắp nơi, Long Thần dĩ nhiên không thể nào để cho Linh Hi đi ra ngoài một mình. Hắn dìu nàng ra khỏi hang động, tùy tiện tìm một địa phương rồi nói:
"Ở chỗ này!"
Linh Hi không nói lời nào, cúi đầu xuống xấu hổ vô cùng.
"Tại sao?" Long Thần nghi ngờ hỏi.
"Người tránh đi!" Linh Hi đỏ mặt nói, để cho Long Thần ở nơi này, nàng làm sao giải quyết được? Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-huyet-chien-than/1780760/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.