Chương trước
Chương sau
“Tại đáy hồ Mẫn Nguyệt tổng cộng có năm mươi lối đi nối thông Nghịch Ương tiên cảnh. Trong đó có hai mươi con đường thuộc về lãnh thổ sơ cấp, hôm nay chúng ta bắt đầu trú đóng tại khu vực số mười tám.” Trương Viễn Đằng đi lại gần nói với Long Thần.
Về phần đám người Vũ Đào và thành viên trực thuộc khu vực mười tám căn bản là bất kể Long Thần.
Cũng may có Trương Viễn Đằng chịu khó giải thích cho hắn rất nhiều chuyện. Nếu không, bản thân hắn sợ rằng không biết Nghịch Ương tiên cánh nguy hiểm cỡ nào.
Một đường đi theo bọn họ, Long Thần bắt đầu tiến vào khu vực hồ Mẫn Nguyệt, hoàn cảnh nơi này vô cùng mát mẻ, linh khí nồng đậm khác hẳn bên ngoài. Thời điểm tiếp xúc hồ nước, Long Thần cảm giác cả người thoải mái, tinh thần bỗng chốc tươi tỉnh hẳn lên.
Nước hồ Mẫn Nguyệt trong suốt, khi hắn tiến lại gần liền thấy cả mặt hồ tản ra ánh sáng xanh biếc giống như một khối ngọc phỉ thúy rực rỡ.
Ở trong vầng sáng là năm mươi khối thủy tinh đường kính ước chừng một thước, mỗi khối thủy tinh màu trắng đều có màn sương mù nhàn nhạt bao phủ lộ vẻ thần bí.
Long Thần biết hồ Mẫn Nguyệt phía trước mặt chính là lối đi thông với Nghịch Ương tiên cảnh.
Long Thần nhận thấy càng tiếp cận khu vực trung tâm thì lối đi thủy tinh càng lớn. Nhất là những khối thủy tinh màu trắng ở chính giữa lớn hơn gấp mấy lần, hai bên lối đi là các lão gia khoanh chân ngồi im lặng. Bọn họ hẳn là cường giả bảo vệ con đường tiến nhập Nghịch Ương tiên cảnh.
“Càng là tiếp cận trung tâm, những con đường đi thông khu vực sẽ cao cấp hơn, trong đó mấy khối thủy tinh chính giữa là lối đi tới lãnh thổ cao cấp, hiện tại không có bao nhiêu người có tư cách tiến vào đó. Về phần những lão giả này đã từng là thần vệ Tiến cảnh, bởi vì lớn tuổi nên rút về hậu phương, bất kỳ người nào cũng có thực lực mạnh mẽ, không thể khinh thường. Chỉ một tầng cảnh giới này cũng đủ ngăn ngừa phần lớn kẻ ý đồ bất chính tiến vào tiên cảnh rồi.” Trương Viễn Đằng thấy Long Thần nghi ngờ liền mở miệng giải thích.
Long Thần lập tức ý thức được bên trong tiên cảnh cũng chưa chắc an toàn, sợ rằng vào đó còn mất đi quyền lợi tự do hoạt động.
Trước mắt hắn chỉ có thể làm theo người chấp chưởng nơi này là Kiếm Ma an bài, tiến vào khu vực mười tám tiếp nhận công tác.
“Mọi người mau chóng tới thông đạo số mười tám. Sau đó chúng ta sẽ nói rõ quy tắc và an bài công việc chi tiết cho từng người.”
Ngay lúc này, Vũ Đào hắng giọng nói, rồi hắn trực tiếp đi vào trong vầng sáng khối thủy tinh màu trắng biến mất trong nháy mắt. Những người khác cũng học theo tiến vào Nghịch Ương tiên cảnh. Hai người Long Thần và Trương Viễn Đằng là người mới nên xếp hàng ở vị trí cuối cùng.
Khi bọn họ sắp đi thì phía sau hồ Mẫn Nguyệt lại xuất hiện một nhóm người, chỉ lát sau bọn họ đã đi tới khối thủy tinh số mười tám. Từ trong đám người, Long Thần thấy được Uy tộc Tùng Nguyệt Phong, đối phương cũng nhanh chóng nhận ra hắn.
“Tiểu tử, ngươi tên gì?” Tùng Nguyệt Phong cao giọng hỏi Long Thần, vẻ mặt vênh váo tự đắc.
Tướng mạo hắn rất là hèn mọn nhưng lại là ưu tú nhất trong Uy tộc rồi. Vì thế Long Thần thật sự khó thể khen tặng phong thái tự mãn này của hắn.
Long Thần mặc kệ không thèm để ý người này, trực tiếp đi theo Trương Viễn Đằng tiến vào thông đạo thủy tinh.
Cử động này nhất thời chọc giận Tùng Nguyệt Phong, vẻ mặt hắn âm trầm xuống cực kỳ độc ác.
“Tên ngu xuẩn, vào khu vực mười tám sao? Rất tốt, đợi ta chơi chết người cho xem!”
Lúc này Long Thần cảm giác một làn nước lạnh lẽo bao quanh thân mình, lấy tốc độ thật nhanh đưa hắn đến phương xa. Ngoài ra còn có lượng linh khí dồi dào đập vào mặt vô cùng thoải mái.
Thời gian trôi qua không bao lâu, Long Thần phát hiện mình đứng trên mảnh đất rộng lớn. Bên trong Nghịch Ương tiên cảnh không thiếu thành trì, chỉ là nhân khẩu thưa thớt, bùn đất phì nhiêu, cây cối xanh tốt, linh được Hoàng giai mọc đầy khắp nơi. Tất cả những tin tức trước kia dần dần hiện ra chân thật trước mắt Long Thần.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh lam, vô số đám mây trắng trôi lơ lửng ở giữa thiên không, linh khí dày đặc ngưng kết thành sương mù lượn lờ bốn phương tám hướng. Hết thảy mọi thứ làm cho khung cảnh trở nên mông lung, mờ ảo.
“Đây là Nghịch Ương tiên cảnh?”
Long Thần và Trương Viễn Đằng bắt đầu thưởng thức tiên cảnh trước mắt mình. Trên thực tế, đây chính là mảnh đất tuyệt vời nhất mà hắn từng thấy.
Đánh giá chung quanh hồi lâu, Trương Viễn Đằng thở dài cảm khái:
“Nơi này đúng là vùng đất mơ ước của nhiều người, đúng là quá đẹp rồi.”
“Không biết tiểu Càn Khôn thế giới tạo thành như thế nào, thật sự thần kỳ chí cực.” Long Thần cũng cảm khái.
“Đúng rồi, Long Thần, lúc nãy thái độ người đối với Tùng Nguyệt Phong hơi quá đó. Ngươi không rõ tính cách đám người Uy tộc, nếu là người yêu thì phải khúm núm, nịnh nọt. Nếu không, hắn sẽ coi ngươi như là kẻ thù không đội trời chung, tìm mọi cách giết người càng nhanh càng tốt. Trước khi người có thực lực đánh bại bọn họ, ta đề nghị người hành xử cẩn thận một chút, tránh cho tai họa ngập đầu.”
“Bảo ta nịnh nọt hắn?” Long Thần cười nói.
“Đây chỉ là làm ra vẻ mà thôi. Uy tộc vốn là vậy đó, một đám người không có nhân tính, hành xử toàn dựa theo cách thức suy nghĩ của mình. Chúng ta cũng vì bảo vệ tính mạng mới phải làm như vậy.” Trương Viễn Đằng lắc đầu bất đắc dĩ.
“Trương huynh, một con chó muốn cắn ngươi, ngươi vẫn có thể quỳ lạy nó? Đồng dạng đạo lý, lão tử cũng không tin mình không thể giết nổi mấy con chó hoang.” Long Thần cười phá lên.
Đối với Long Thần tự tin mù quáng nằm ngoài dự liệu của Trương Viễn Đằng, cuối cùng hắn đành phải thở dài bất lực.
Tiến vào Nghịch Ương tiên cảnh, Vũ Đào hướng dẫn mọi người đi tới căn cứ địa số mười tám. Bởi vì trong nhóm có người mới, cho nên Vũ Đào miễn cưỡng hướng dẫn đường đi trên bản đồ, giới thiệu sơ qua phạm vi hoạt động của cả nhóm.
“Hai người các ngươi mới tới nơi này nên không hiểu quy tắc, cẩn thận lắng nghe cho tốt. Khu vực chúng ta có tám gốc linh được Địa giai sơ đẳng, mỗi tháng sẽ cử mấy người tới đó thủ hộ. Long Thần, Trương Viễn Đằng sau này các ngươi sẽ gia nhập đội ngũ tuần tra, các huynh đệ sẽ nói rõ hơn khi làm nhiệm vụ. Vũ Trùng, người và Long Thần một tổ, Tương Suất, người và Trương Viễn Đằng một tổ.”
Tám gốc linh dược Địa giai sơ đẳng được đánh dấu vị trí cụ thể trên địa đồ nhưng tạm thời hai người Long Thần không phải tiếp nhận nhiệm vụ này.
“Tuần tra?” Long Thần thầm nghĩ trong lòng, nếu như là nhiệm vụ cố định một chỗ thì hắn rất khó tìm kiếm Cửu Thiên Tiên Linh quả. Công tác tuần tra có thể hoạt động tự do, hắn muốn tranh thủ thời gian tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn một chút. Thế nhưng, Vũ Trùng chính là một cản trở lớn, hắn phải nghĩ ra phương pháp tách nhóm mà không bị tên này gây phiền toái.
“Ta có thể cùng tổ với Trương Viễn Đằng không?” Long Thần hỏi thử một câu.
“Nói gì đó, hai người các ngươi đều là người mới, không có ai hướng dẫn làm sao tuần tra?” Ánh mắt Vũ Đào trừng lớn, thái độ thay đổi rất nhanh.
“Cần gì hướng dẫn, ta nhìn bản đồ là hiểu rồi mà.” Long Thần hiểu biết Nghịch Ương tiên cảnh đều là nhờ Trương Viễn Đằng giải thích. Đây rõ ràng là Vũ Đào muốn làm khó người mới mà thôi.
“Ngươi nói gì? Long Thần, bên trong tiên cảnh vô cùng nguy hiểm, người chỉ cần tuần tra khu vực mười tám là được rồi, lỡ may đi ra ngoài biên giới gặp nạn thì không ai cứu nỗi ngươi đâu. Người phải nghe mệnh lệnh khu trưởng, nếu không tuân lệnh ta sẽ trực tiếp làm thịt người, hiểu không?” Ánh mắt Vũ Đào trầm xuống, trong lời nói ẩn chứa ý tử đe dọa Long Thần.
“Ngươi làm nổi không?” Long Thần cười lạnh nói.
“Long Thần, người thật sự muốn chết?” Vũ Đào nguyên bản là một tên mã tặc, tính tình vốn không cần phải nói. Lúc này Long Thần cãi lệnh trước mặt mọi người đã chọc hắn tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.