Chương trước
Chương sau
"Ai?"
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng không giống người lớn tuổi, nàng lặng lẽ đứng lên nhìn chăm chú Long Thần. Đến khi thấy rõ thực lực hắn và Thanh Long chiến kích trên tay, nàng mới mở to mắt kinh ngạc.
"Ta là nghĩa tử của Huyền Tiêu, tới đón ngươi rời khỏi nơi này."
Để tránh cho nàng hiểu lầm, Long Thần nói câu đầu tiên lập tức biểu lộ thân phận và mục đích của mình. Quả nhiên nữ nhân kia nghe thấy liền chấn động, ngay sau đó nước mắt tràn ra thấm ướt khóe mi.
"Hắn nói xin lỗi, đã tới chậm!"
Đây là lời Huyền Tiêu dặn dò trước khi hắn tiến vào, nhất định phải nói cho nàng biết. Bây giờ nhìn thấy nữ nhân này không nói được một câu, nội tâm Long Thần thật sự xúc động.
Hai mươi năm, hai mươi năm a…aa, đây là khái niệm gì chứ? Từ mười mấy tuổi đến ba mươi tuổi, đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời một nữ nhân. Nhưng chỉ vì trẻ vọng động, toàn bộ thời gian đã lãng phí trên mảnh thổ địa khô cằn này, không có lấy một người bầu bạn.
Long Thần biết Đông Phương Huyền Tiêu quả thật có lỗi với nàng, nhưng hắn còn biết ai cũng có nỗi khổ tâm riêng. Bởi vì Huyền Tiêu sinh ra trong một gia tộc không có tự do, trên đầu lại có cường giả Thiên Hà cảnh chèn ép. Cho nên hắn không dám vọng động khiến cho bốn đại tộc trưởng để ý.
"Huyền... Huyền Tiêu..."
Hồi lâu sau, Triệu Huyền đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn Long Thần. Thiếu niên này bỗng nhiên xuất hiện làm cho nàng cảm giác hai mươi năm chỉ là cơn ác mộng thoáng qua. Nàng thậm chí không biết hiện tại là mộng cảnh hay là thực tế.
Sau đó ánh mắt nàng từ từ xuất hiện sinh cơ, quá trình đều hiện rõ trong mắt Linh Hi, nội tâm tràn đầy chua xót, thương hại số phận nữ nhân kia.
Long Thần đã cảm giác được Linh Hi âm thầm khóc lóc nỉ non bên trong kiếm. Nữ nhân trời sinh là sinh vật dễ dàng cảm động, Linh Hi cũng không phải là ngoại lệ. Huống chi hoàn cảnh của chính nàng cũng vô cùng tương tự.
"Đi thôi!"
Long Thần phát hiện mình bây giờ không biết nên nói gì cho tốt.
"Được!"
Triệu Huyền biết hiện tại không phải là thời điểm xúc động, Nếu là giấc mộng cũng phải lập tức tỉnh lại, nói không chừng nàng sẽ nhanh chóng gặp lại người thương.
"Đúng rồi, ta đang muốn tìm một huynh đệ cũng bị giam cầm trong này. Tên hắn là Mạc Tiểu Lang, ngươi biết hắn ở đâu không?"
Long Thần hỏi.
Thời điểm Long Thần nhắc tới Mạc Tiểu Lang, Triệu Huyền suy nghĩ một lát liền gật đầu xác nhận. Nàng biết Mạc Tiểu Lang chỉ là nhân vật cấp thấp, trước kia từng thấy hắn một lần.
"Đây không phải là mộng, ngươi thanh tĩnh một chút. Ngươi biết Mạc Tiểu Lang không? Hắn là thiếu niên mười bốn tuổi, diện mạo thanh tú."
Long Thần vội vàng kêu lên đánh thức nàng.
"Ta dẫn ngươi đi tìm hắn."
Triệu Huyền nhẹ giọng nói, mãi cho đến lúc này nàng mới phát hiện mình không còn thói quen nói chuyện, ngay cả khóe miệng cũng cứng ngắc.
"Ừ, cám ơn!"
Trong lòng Long Thần thật sự vui mừng, cứ như vậy hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.
Đi theo Triệu Huyền một đoạn đường, Long Thần không nói gì cả, cuối cùng không nhịn được mới hỏi một câu:
"Ngươi trách hắn không? Hai mươi năm đúng là quá lâu rồi."
Triệu Huyền rơi vào trầm mặc, hồi lâu sau mới nói:
"Ta không biết, ta đã hận hắn thật lâu, thậm chí có một quãng thời gian còn muốn giết hắn. Nhưng mà bây giờ ta muốn cùng hắn rời khỏi nơi này, đi thật xa thật xa, để hắn dùng cả đời bù đắp cho ta. Lần này ta trả giá quá cao, thật sự là rất cao, hắn là cái tên khốn kiếp."
Long Thần rung động thần hồn, nàng đã từng muốn giết hắn, rồi lại muốn sống chung với hắn? Đây chính là tình yêu sao? Về phần Long Thần còn chưa biết tình yêu là cái gì, kể từ khi gặp được Linh Hi, đôi khi hắn mới có cảm giác hoang đường mà thôi.
Hai người tiếp tục trầm mặc lên đường, không biết đã qua bao lâu, Linh Hi mới nói vào tai Long Thần:
"Thần ca ca, ta cảm giác được khí tức Tiểu Lang. Hình như hắn đang chiến đấu."
Chỉ lát nữa thôi sẽ phải đối diện Mạc Tiểu Lang, Long Thần nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình. Thế nhưng, tại sao Linh Hi nói Mạc Tiểu Lang đang chiến đấu?
Long Thần hoảng sợ hết hồn, ở trong Thanh Long Tinh không có bao nhiêu võ giả Nhân đan cảnh tiểu thành. Vì thế đối thủ của Mạc Tiểu Lang rất có thể là cao thủ mạnh hơn, Mạc Tiểu Lang chỉ có thể miễn cưỡng di động nhất định là đang gặp nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Long Thần vội vàng nói với Triệu Huyền, sau đó nhanh chóng tăng tốc chạy đi. Hắn dựa vào Thanh Long chiến kích nên không bị trọng lực ảnh hưởng, tốc độ càng lúc càng nhanh. Triệu Huyền trong lúc nhất thời ngăn không kịp hắn, cũng may là vị trí Mạc Tiểu Lang tương đối gần.
Rất nhanh, trong tầm mắt Long Thần xuất hiện hai người, một người là đại hán dáng vẻ lôi thôi, tóc tai rối tung ánh mắt nổi đầy gân máu. Hắn đang lộ vẻ điên cuồng, xuất thủ toàn là sát chiêu muốn lấy mạng đối phương.
Mà một người khác là thiếu niên, mắt sáng mày kiếm, hai con ngươi tràn đầy tinh thần, thân hình gầy gò, không phải là Mạc Tiểu Lang đây sao?
Rốt cuộc Long Thần đã thấy được hắn, cảm giác tựa như đang nằm mơ vậy. Ban đầu Mạc Tiểu Lang đi tới Bạch Dương trấn đã là Thiên đan cảnh tiểu thành, Long Thần chỉ là Long Mạch cảnh đệ nhị trọng, chênh lệch thực lực song phương quá lớn. Thế mà thời gian chưa tới nửa năm, Long Thần từ từ đuổi lên, nếu như Mạc Tiểu Lang nhìn thấy thành tựu của hắn hẳn là thất kinh đi?
Võ giả Thiên đan cảnh đại thành bị trọng lực nơi này hạn chế, Long Thần tin tưởng dựa vào Thanh Long chiến kích vẫn có thể liều mạng đánh một trận. Dù sao hắn nhất định phải cứu Mạc Tiểu Lang, thế nhưng khi hắn đang định xuất thủ thì Linh Hi bỗng nhiên nói:
"Thần ca ca, thực lực tiểu tử này đã là Thiên đan cảnh đại thành."
"Cái gì? Trời ạ!"
Long Thần phun một bãi nước miếng xuống đất, thiếu chút nữa tự mình sặc chết rồi. Tiểu Lang đã là Thiên đan cảnh đại thành rồi? Đây chính là cảnh giới tương đương Đông Phương Huyền Tiêu, đây chính là cường giả chân chính tại Nguyên Linh quận. Cái tên yêu nghiệt này mới mười bốn tuổi, hắn đã tu luyện đến cảnh giới này? Hơn nữa, hắn còn thuận đường chinh phục Thiên Lang yêu nhận.
Đây là lần đầu tiên Long Thần có cảm giác thất bại thê thảm, cảm giác hình như đuổi theo đối phương quá mệt mỏi rồi. Cho đến cuối cùng tưởng như sắp đuổi kịp, ngẩng đầu nhìn lên thì đối phương đã chạy mất dạng.
Trên thực tế, Long Thần vô cùng vui vẻ, Tiểu Lang có thể đạt tới Thiên đan cảnh đại thành giúp cho nhiệm vụ lần này dễ dàng hoàn thành hơn. Chỉ cần hắn rời khỏi nơi này tuyệt đối là bảo ngọc minh châu, nói thật ra thiên tài chân chính rất là khó chết.
Nếu Mạc Tiểu Lang đã là Thiên đan cảnh đại thành, vậy thì Long Thần không cần tham gia náo nhiệt rồi. Hắn trốn ở một bên lặng lẽ quan chiến, trong lòng còn có cảm giác hứng thú nồng đậm.
Hai người này vốn đang tử chiến, không hề nói nhảm một câu, chỉ có tiếng vang quyền cước, binh khí lâu lâu lại vang lên chói tai.
Đối chiến một trận, Mạc Tiểu Lang định trụ thân hình, sau đó lấy ra môt cây chủy thủ. Ánh mắt Long Thần rực sáng trong nháy mắt, thoạt nhìn chủy thủ giống như hàm răng yêu thú, phía trên có khắc đầu sói trắng bạc, hai con ngươi là hai khối bảo thạch đen tuyền. Khí thế bộc phát không hề thua kém Thanh Long chiến kích.
"Đây chính là Thiên Lang yêu nhận? Quả nhiên lợi hại."
Trong lòng Long Thần âm thầm than thở, lúc này Triệu Huyền đã chạy tới bên cạnh hắn, ánh mắt trầm tĩnh nhìn hai tên kia chiến đấu.
"Rốt cuộc lấy ra Thiên Lang yêu nhận? Bắt đầu từ hôm nay, nó là của ta."
Đại hán kia trợn to cặp mắt đỏ như máu, sau đó bộc phát ra lực lượng cường đại xông tới Mạc Tiểu Lang.
Thiên Lang yêu nhận vừa ra, khí tức Mạc Tiểu Lang lập tức phát sinh biến hóa. Hai tay hắn vũ động một vòng đánh ra mấy đạo Lang ảnh.
“Xẹt!”
Kình khí Lang ảnh phóng tới cắt ngang thân thể đại hán không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Phịch!”
Thi thể ngã xuống đất, máu tươi tràn ra thành vũng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.