Chương trước
Chương sau
Tại mi tâm của hắn, bị một mũi kiếm đen nhánh đâm vào, lúc này đang chậm rãi thu về.
Từng giọt tiên huyết ấm áp nhỏ giọt trên mặt Liễu Lam, vẽ lên khuôn mặt kiều diễm của nàng từng đóa hoa mỹ lệ.
Liễu Lam biết, thanh kiếm kia là từ sau ót Sở Vân Hi xuyên tới, trực tiếp đâm thủng đầu của hắn, công kích như vậy, chỉ trong nháy mắt, Sở Vân Hi liền mất mạng.
Sở Vân Hi cho đến chết cũng đều không biết mình rốt cuộc chết vào trong tay ai.
Liễu Lam cũng rất muốn biết, nàng ra sức đẩy thi thể Sở Vân Hi, sau đó hoàn toàn giật mình.
Tại trước mặt của nàng, một thiếu nữ đang đứng ở trong mây mù.
Thiếu nữ này có một mái tóc thật dài và đen nhánh, phủ lên trên đôi vai, hơi có vẻ ôn nhu, da nàng trắng nõn nà, trong trắng đó lộ hồng nhuận, ôn uyển như ngọc, trong suốt trong sáng, hai mắt thật to kia chớp chớp tựa như ánh sao, đôi môi đỏ mọng nhỏ xinh cùng làn da trắng nõn, càng hiển lộ hơn là trên đôi má nho nhỏ hiện hữu hai cái lúm đồng tiền phân ra hai bên gương mặt, cười nhạt một tiếng, má lúm đồng tiền trên gương mặt liền như ẩn như hiện, khả ái như thiên tiên.
Nữ tử nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tướng mạo của nữ tử hoàn toàn áp đảo mình, lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, điều này làm cho thần trí Liễu Lam có điểm chậm lại.
Nàng đã thấy qua mỹ nữ, chính bản thân nàng cũng là một loại trong đó, nhưng mà nhìn thiếu nữ linh hoạt kỳ ảo này, còn có một cỗ khí chất tiên tử, thậm chí nàng cảm thấy được có chút xấu hổ.
Mà dư quang ánh mắt của nàng còn có chú ý tới, lúc này, trên tay thiếu nữ kia đang cầm một thanh kiếm đen nhánh, một thanh kiếm giống như một cây sắt vụn, trên bề mặt lưỡi kiếm, thậm chí còn máu nhỏ giọt xuống...
Bỗng nhiên, Liễu Lam cảm thấy được sự khó thở.
Thiếu nữ trước mắt gần trong gang tấc này, không nghi ngờ chút nào, là nàng đã giết chết Sở Vân Hi, cứu nàng.
Lúc bình thường mà nói, Liễu Lam sẽ rất cảm kích, nhưng mà thiếu nữ này xuất hiện rất kỳ cục, đây còn chưa tính là gì, càng làm cho Liễu Lam khó hiểu và khiếp sợ chính là, thiếu nữ tại trong mây mù kia, mặc dù rất chân thật, nhưng mà Liễu Lam có thể cảm giác được, nàng hình như không có thân thể.
Không có thân thể, đây chẳng phải là quỷ sao.
Nghĩ tới ở Cửu Ma sơn này, Liễu Lam có chút sợ.
Đúng vào lúc này, thiếu nữ trong mây mù kia, đưa một đôi tròng mắt tuyệt mỹ nhìn về phía nàng, trong mắt nàng đều là lạnh như băng, làm cho trong lòng Liễu Lam run lên.
Thanh kiếm giống như sắt vụn kia, từ từ dời đến trước mắt Liễu Lam, gác lên người nàng, xẹt qua lại hai má yêu mị của Liễu Lam nàng.
"Ngươi … ngươi muốn làm gì" Liễu Lam lúc này, vẫn còn bị thiết tỏa liên buộc chặt, hơn nữa đã thụ thương, không có chút lực phản kháng nào.
Thiếu nữ trong mây mù, thế nhưng đúng lúc này há miệng nói chuyện, trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng loáng thoáng như có tiếng hót hoàng oanh, mặc dù nghe tốt, nhưng lại làm cho Liễu Lam sợ.
Nàng nhìn chằm chằm Liễu Lam, chậm rãi nói: "Ta cảnh cáo ngươi, từ nay về sau, không nên dây dưa với Long Thần nữa, bằng không, bổn cô nương sẽ đem ngươi tháo thành tám khối"
Nói xong, Linh Hi Kiếm đột nhiên huy động.
Liễu Lam nhãn tình sáng lên, nàng cho rằng là mình không còn mạng nữa rồi, nhưng mà sau khi cảm giác được trên người một trận thoải mái, nàng mới biết được, thiếu nữ trong mây mù kia cũng không phải là giết nàng, mà là bổ ra một kiếm chặt đứt thiết tỏa liên vây khốn nàng.
Khi nàng mở mắt ra, rõ ràng thấy được, thiếu nữ trong mây mù kia đột nhiên hóa thành một đạo vân yên, dần dần hợp vào trong thanh thiết kiếm kia, đúng lúc này, thanh kiếm sắt vụn dần dần thu nhỏ lại, đến cuối cùng chỉ bằng một chiếc hoa tai lớn nhỏ.
"Nàng bảo ta đừng quấn lấy Long Thần" Liễu Lam trước hơi chút câm như hến, nhưng rất nhanh, nàng từ trong lời nói kia, lấy ra một phen tin tức, đó chính là, Long Thần không chết"
Liễu Lam vui mừng nhìn sang bên kia, quả nhiên, lúc này ở tại địa phương Lôi Điện phù nổ tung lúc nãy, chung quanh là một mãnh hỗn độn, trên mặt đất ở giữa, có một bóng ảnh đen nhánh đang ngồi đó, cả người mặc dù bị nám đen, nhưng mà người này không phải là Long Thần thì là ai?
"Long Thần, ngươi không chết" Cảm giác được trên người Long Thần vẫn còn có khí tức sinh mệnh, Liễu Lam sắc mặt vui mừng, nàng chật vật đứng lên, đang muốn đi tới bên Long Thần, nhưng thanh kiếm nhỏ như cái đinh kia, lại gào thét lên, ngăn cản ở trước mặt Liễu Lam.
Liễu Lam vội vàng dừng lại, bắt buộc mình phải tĩnh táo.
Nhìn thanh kiếm nho nhỏ kia, rốt cuộc nàng cũng nhớ tới, hình như tại trên lỗ tai Long Thần luôn mang theo một cái hoa tai, hiển nhiên chính là thanh kiếm trước mắt này. Mà lúc này, thiếu nữ tuyệt mỹ trong mây mù kia, là trở về trong kiếm kia …
"Nói cách khác, cô gái kia, từ trước cho đến hiện tại đều đi theo Long Thần, chỉ là ta không biết mà thôi, Long Thần có thể thần bí như vậy, nhất định là có liên quan đến thiếu nữ thần bí này …"
Nhớ tới lời thiếu nữ kia nói với mình, Liễu Lam cảm giác được một trận vô lực.
Thành thật mà nói, Long Thần lúc này quả thật đã chiếm một cái vị trí rất trọng yếu, chẳng qua, nhớ tới thiếu nữ tràn đầy sát khí kia, thì Liễu Lam biết, bọn họ mới là một đôi, cho nên, nàng không dám suy nghĩ nhiều.
Long Thần còn sống, đối với nàng mà nói chính là thiên đại tin tức tốt.
"Tạ ơn cô nương cứu mạng" Liễu Lam ổn định tâm tình của mình, nhất thời lấy lại bộ dáng lãnh diễm trước kia của nàng, nàng nhìn Long Thần đang chữa thương, sau đó lùi lại mấy bước.
"Thiếu nữ trong kiếm, rốt cuộc là đến từ nơi đâu, có thể lấy phương thức như thế để tồn tại, thật là mới thấy lần đầu, có nàng, tiền đồ Long Thần quả thật bất khả hạn lượng" Nghĩ tới đây, Liễu Lam có chút cảm khái.
"Thế nhưng, điều này cũng không có quan hệ gì đến ta, ta lớn hơn hắn đến mười tuổi, vốn cũng không phải bạn cùng đường" Bị Linh Hi lên tiếng đe dọa, tâm tính nàng cứng cỏi, liền đem những ý nghĩ không giải thích về thiếu nữ kia bỏ ra ngoài.
Chẳng qua là, nhớ tới thiếu niên từng mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến cứu mình, trong lòng vẫn còn có chút không tình nguyện ….
Ôm ý nghĩ như vậy, Liễu Lam từ trong túi càn khôn lấy ra linh dược, tự mình bắt đầu chữa thương.
Chuyện ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, thế nhưng Kim Thánh Ân và Sở Vân Hi đều chết cả rồi, Liễu Lam cũng không biết chuyện sau là làm sao, chỉ có thể đợi Long Thần khôi phục lại.
Về phần Lôi Điện phù có giá trăm vạn thần ngọc, mà Long Thần còn có thể sống sót, chủ yếu là bởi vì hai điểm, thứ nhất: hắn sau khi Long Hồn biến thân long lân còn sức chống cự cường hãn, thứ hai: bởi vì ở thời điểm hấp thu Lôi Diễm tinh, hắn nhiều lần gặp phải lôi đình rèn luyện, Lôi Diễm chiến thể cấp hai, đối với lôi đình có sức chống cự cường hãn.
Bởi vì có hai chuyện này, Long Thần mới may mắn còn sống đến hiện giờ.
Lúc này, hắn đang chữa thương ngoài da, lúc vừa mới bị thương, hắn căn bản không có biện pháp hướng Sở Vân Hi động thủ, nếu như Sở Vân Hi khi đó không bị t*ng trùng bò lên não nhịn chút nữa, đi đối phó với Long Thần, Long Thần rất khó sống đến bây giờ.
Sở Vân Hi muốn Liễu Lam, dưới sự kích động, quên mất tất cả, cho nên, Linh Hi vừa ra tay, trực tiếp hớt đi cái mạng của hắn.
Cái này, cố sự nói cho chúng ta biết, con khỉ nóng vội thì không làm được đại sự gì …
Lúc này, Long Thần đang dùng Quy Nguyên chiến kỹ, khôi phục bị thương ngoài da của mình.
Quy Nguyên là chiến kỹ Huyền giai trung đẳng, sau khi sử dụng dài lâu, hiệu quả so với linh dược huyền giai trung đẳng không kém bao nhiêu, hơn nữa, thể chất Long Thần cường hãn, sự khôi phục sức khỏe siêu cường, cho nên ước chừng qua nửa canh giờ, thương thế của hắn đã khôi phục như trước không khác nhiều lắm.
Thu hồi Long Hồn biến thân, Long Thần sửa sang lại hành trang một lần nữa, mới để cho vết thương trên người mình không còn dấu hiệu đánh nhau nào cả.
Thấy Long Thần đã khôi phục thành công, Linh Hi khoan khoái trở lại trên lỗ tai của hắn.
"Đại hỗn đản, ngươi lần này thế nhưng làm cho ta đây sợ hãi muốn chết" Nhíu nhíu lông mày, Linh Hi lầm bầm nói, trong lòng vẫn còn có chút khiếp sợ.
"Ta cũng vậy, không có nghĩ đến hắn lại có cẩu vật kia, thế nhưng hoàn hảo vượt qua cửa ải này" Thấy Liễu Lam hoàn hảo đang ngồi xếp bằng, Long Thần thở phào nhẹ nhõm, chợt hắn cười chế nhạo nói: "Tiểu Hi, bộ dáng lúc nãy của ngươi, giả vờ thật là giống đó"
Hắn cũng nghe được cuộc trò chuyện giữa Linh Hi và Liễu Lam, Linh Hi khi đó, thật sự là quá khốc liệt.
"Ai nói, người ta vốn rất hung mãnh mà" Thấy tiểu tâm tư của mình bị Long Thần phát hiện, nhất thời làm mặt Linh Hi đỏ bừng lên.
Lúc này, Long Thần nhìn thấy thi thể Kim Thánh Ân và Sở Vân Hi, hắn đem hai thi thể này để cùng một chỗ, tại trên thân chúng loạt soát một hồi, tìm ra hai cái túi càn khôn của hai người, mặt không đỏ tim không nhảy, liền cất vào trong túi mình.
"Vừa lúc, tiền của phi nghĩa tới tay" Long Thần nói.
"Ta phát hiện ngươi càng lúc càng hư" Linh Hi cười khanh khách, thật ra chuyện như vậy, nàng lúc nhỏ bướng bỉnh đã rất thích làm chuyện này.
Thu xong túi càn khôn, Long Thần nhìn lại hai người chết này.
"Cùng đối nghịch với ta, là các ngươi tự ép mình lên cái tuyệt lộ, ta nếu không giết chết các ngươi, thì sống không được, cho nên, chết đi đúng là không thể trách ta"
Nói xong câu đó, Long Thần dùng Lôi Diễm lực, bún ra một đám hỏa diễm, đánh lên hai người Kim Thánh Ân và Sở Vân Hi, hai người này tại thời gian trước, là một đối thủ lớn nhất của Long Thần, thi thể dần dần bị hỏa diễm nuốt chửng.
Lúc này, Liễu Lam chậm rãi mở mắt, thấy hỏa điễm đầy trời, còn có thiếu niên thần sắc lạnh nhạt trong hỏa diễm, nàng phát hiện mình có chút say mê rồi …
Tại trong ánh lửa hừng hực, ánh mắt Long Thần và Liễu Lam cùng nhìn đối phương lẫn nhau.
Lúc trước, khi mà bọn họ nhìn với nhau ở lần đầu tiên, nàng là Liễu chấp sự cao cao tại thượng, thực lực so với Long Thần mạnh hơn vô số lần, mà Long Thần chỉ là một tay mơ vừa mới tiến vào Linh Vũ gia tộc, bị Liễu Lam trêu đùa xoay như chong chóng.
Mà hôm nay, Long Thần thực lực chẳng những đã đạt đến cảnh giới ngang bằng nàng, địa vị lại càng cao hơn cả nàng, nhìn thiếu niên tràn đầy trầm tĩnh nổi bậc ngồi ở trong hỏa quang, trong ánh mắt Liễu Lam có chút hoảng hốt.
"Thế sự khó liệu, cảnh còn người mất, đoán chừng chính là cái đạo lý này" Liễu Lam lắc đầu cười khổ.
Trải qua chuyện tối hôm nay, còn có Linh Hi cảnh báo, nàng cũng thành thục lên không ít.
"Khôi phục xong rồi, thì trở về thôi" Nơi này không nên ở lâu, đã trải qua hoạn nạn như vậy, trong lòng Long Thần ngược lại cũng không có ý niệm trả thù gì ở trong đầu nữa, với lại còn có Linh Hi đang ngó chằm chằm.
"Ừm" Liễu Lam nhu thuận, gật đầu.
Nói đến chuyện hôm nay quả thật có chút rối rắm, nếu như không phải đánh cuộc với mỹ nữ kiều diễm này, đoán chừng cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện như thế này.
Từ hoang miếu đến Cửu Ma sơn trang, Long Thần một mực nghĩ đến thân phận hắc y nhân.
"Này, cái tên hắc y nhân hiệp trợ Kim Thánh Ân và Sở Vân Hi chế phục ngươi, ngươi biết là ai"
Liễu Lam lắc đầu cười khổ, nói: "Đến quá đột ngột, cảnh giới của hắn mặc dù nhìn thì có vẻ không cao, nhưng ta không phải là đối thủ"
Rất nhanh, bọn về tới Cửu Ma sơn trang, nhưng lại không biết, tại Cửu Ma sơn trang đã đang có người chờ đợi hắn.
Đi vào Cửu Ma sơn trang, Long Thần cảm giác được có chút gì đó không đúng, quả nhiên, vừa mới tiến vào Cửu Ma sơn trang không lâu, Long Thần đã nhìn thấy đám người nhà Sở Thiên Hùng, còn có đám người Kim tộc, đang đứng ở bên ngoài đại môn chờ chực, tại trong một góc, còn có Liễu Nguyên đang lộ sắc mặt lo lắng, cũng đang đợi.
"Ca ca bọn họ trở về rồi" Bỗng nhiên, Sở Vân Dao hưng phấn gọi lên một tiếng, sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về bên ngoài đại môn Cửu Ma sơn trang.
Ở trong thiên địa hắc ám này cùng mưa to tầm tả xối xuống, lúc này, đang có hai người đi trong cơn mưa, nhanh chóng đến nơi này.
Sở Vân Hi và Kim Thánh Ân rốt cuộc cũng trở về, Sở Thiên Hùng và Kim Loan cười lên một tiếng, thế nhưng nụ cười của bọn hắn ngay lập tức liền cứng lại.
"Là Long Thần và Liễu Lam" Sở Thiên Hùng sắc mặt liền biến đổi.
Sở Vân Hi và Kim Thánh Ân mất tích, bọn họ tìm kiếm trong Cửu Ma sơn trang hồi lâu, cũng không tìm thấy, và cũng tìm ở phụ cận một hồi, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ đâu cả, đồng thời biến mất còn có Long Thần và Liễu Lam nữa.
Không thể tìm được, bọn họ chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này mà thôi.
Trong bóng đêm, xuất hiện hai người, đám người Sở Thiên Hùng vốn cho là Sở Vân Hi và Kim Thánh Ân, nhưng mà đi vào nhìn lại, dĩ nhiên chính là Long Thần và Liễu Lam.
Đi vào nơi này, thấy ánh mắt mọi người đều âm trầm nhìn mình, Long Thần cũng không sợ, nơi này là địa bàn của Đông Phương Huyền Tiêu, những người khác còn không dám làm gì hắn.
Nhìn thấy Long Thần và Liễu Lam trở về, Liễu Nguyên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng nới lỏng chút ít, lo lắng nói: "Long Thần, Lam nhi, nhanh đến đây"
Vừa nói, hắn có chút cảnh giác nhìn Sở Thiên Hùng một cái.
Bốn người này mất tích cùng lúc, tất cả mọi người đều suy đoán, có phải bọn họ đã đi ra ngoài đánh nhau hay không, trong lòng Liễu Nguyên cũng có dự cảm này, cho nên trong tâm cũng nói như vậy.
""Đứng lại" Sở Thiên Hùng quát lạnh lên một tiếng, chắn tại trước mặt Long Thần, Sở Thiên Hùng lúc này sắc mặt vô cùng âm trầm, gần như muốn nhỏ ra máu đen.
Thấy Sở Thiên Hùng đột nhiên nổi giận như thế, mọi người nghĩ tới, trong lòng nhất thời liền có dự cảm xấu.
"Đây không phải là thái thượng trưởng lão Thanh tộc sao, ngươi quát ta cái gì đó" Long Thần trấn định lại, nhàn nhạt hỏi.
"Các ngươi tại sao đi ra ngoài" Sở Thiên Hùng lạnh lùng nói.
Long Thần cười ha ha một tiếng, nói: "Lão bất tử à, đầu óc ngươi bị gỉ rồi sao, chúng ta tình đầu hợp ý, đêm khyua đi ra ngoài, tự nhiên là một chỗ trao đổi tình cảm rồi, chẳng lẽ chúng ta rãnh rỗi đến nỗi, đi ra ngoài giết heo chơi à?"
Long Thần nói ra ý tứ không kiêng sợ nhứ thế khó có thể mở miệng, thậm chí còn mắng Sở Thiên Hùng là lão bất tử, nhất thời làm cho sắc mặt mọi người tối sầm lại, có điểm khó có thể tiếp nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.