Chương trước
Chương sau
Trần Lục dừng lại ở trình độ Long Mạch cảnh đệ nhị trọng đã hơn hai năm, chân khí tương đối hùng hậu. Lúc này hắn không lùi mà tiến, hét lên một tiếng vung quyền ngăn cản nắm đấm của Long Thần.
“Ầm!”
Nắm đấm hai người chạm vào nhau, chân khí nổ tung đẩy lùi bọn họ về sau mấy bước.
Cảm giác được đối phương truyền tới lực đạo không thua gì mình, Trần Lục thất kinh nói:"Hảo tiểu tử, không ngờ lại ẩn giấu thực lực sâu như vậy. Thì ra ngươi đã là cao thủ Long Mạch cảnh đệ nhị trọng."
Long Thần cố gắng bình ổn thân hình, cặp mắt ngó chừng đối phương.
"Chân khí Trần Lục tương đương với ta, nhưng hắn kinh nghiệm chiến đấu tốt hơn, đánh lâu sợ rằng phát sinh biến cố. Hôm nay là trận chiến đầu tiên của ta, nếu như thất bại tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tu luyện sau này. Trận này phải thắng cho oanh oanh liệt liệt!"
Nghĩ đến đây, hai mắt Long Thần trợn lên thật to, bỗng nhiên thấy một tảng đá cách đó không xa.
Hắn lập tức nhếch miệng cười gian nói với Trần Lục: "Trần Lục, ngươi quả nhiên cũng có chút cân lượng. Thế nhưng lão tử mạnh hơn, ngươi đón thêm một quyền của lão tử!"
Long Thần vận lực đánh ra một quyền, Trần Lục không cam chịu yếu thế bộc phát chân khí toàn thân tiến lên giao chiến.
“Ầm!”
Không ngờ lần này Long Thần bị đánh bay ngược ra sau, đột nhiên ngã lăn trên mặt đất.
"Nhi tử lão phế vật quả nhiên cũng yếu đuối vô dụng. Một chút lực lượng cũng dám khoe khoang trước mặt Trần mỗ, bị đánh đáng đời!"
Nhìn thấy Long Thần lăn mấy vòng dưới đất, Trần Lục biết mình cường đại hơn đối phương. Hắn lập tức cười phá lên đắc ý.
Ngay lúc này Long Thần búng người nhảy lên, hai mắt đỏ bừng vọt tới Trần Lục. Chỉ có điều Trần Lục không nhìn thấy bàn tay trái phía sau lưng Long Thần.
"Vẫn chưa từ bỏ ý định sao?"
Trần Lục cười lớn một tiếng, sải bước đi tới nghênh đón Long Thần. Đây rõ ràng là đối phương muốn chơi trò chó cùng rứt giậu, Trần Lục cũng không ngại gia tăng đau khổ cho Long Thần. Đột nhiên cánh tay trái Long Thần đẩy tới trước, một vật thể màu đen xé gió bay tới mặt Trần Lục.
"Cái gì?"
Trần Lục vội vàng dùng hai tay bảo vệ mặt mình, vật thể kia nện vào cánh tay hắn xém chút nữa là đánh gãy xương. Thì ra đây là một tảng đá khá to.
Long Thần dùng toàn lực ném tảng đá, Trần Lục dùng chân khí bảo vệ nên cánh tay chỉ hơi đau nhức, ngoài ra không có gì đáng ngại.
Nhưng mà đúng lúc này, Long Thần đã tiếp cận Trần Lục, tung cước đá vào bụng hắn một cú thật mạnh.
Trần Lục há miệng kêu thảm, thân thể bay ngược ra sau đụng vào gốc cây. Sau đó hắn nằm co quắp dưới đất hoàn toàn mất đi lực chiến đấu. Chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Long Thần, bộ dạng rõ ràng không dám tin tưởng vào kết quả này.
"Ngươi... Dương Thần, ngươi dám làm tổn thương ta. Dương Chiến nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi."
Long Thần đứng lại, nhìn hắn tràn đầy khinh miệt.
"Cái gì mà cao thủ Long Mạch cảnh đệ nhị trọng, không phải là nằm co quắp như con tôm cái tép hay sao?"
Trước kia Long Thần không phải là võ giả, nhưng lấy hành vi của hắn vẫn phải đánh nhau không ít trận đầu làng cuối xóm. Lúc nãy một chiêu kia chính là tuyệt chiêu của hắn gọi là “ném đá mở đường”.
Trong lúc hai người đánh nhau, hắn đột nhiên ném tới vật nặng nhằm vào tai mắt mũi miệng, hoặc là những bộ phận yếu ớt. Đối phương không biết hắn ném tới vật gì dĩ nhiên sẽ theo bản năng dùng tay ngăn cản, từ đó sẽ lộ ra sơ hở. Long Thần chỉ việc tiếp cận bù vào một cú quyết định.
Hắn nhớ tới Trần Lục hôm qua sỉ nhục mình, bây giờ chiến bại còn dám lớn tiếng uy hiếp. Long Thần tiến lên mấy bước, kéo lấy cổ áo Trần Lục, lạnh lùng nói:"Ngươi từng mắng ta là chó, ngươi từng phun nước bọt vào người ta. Hết thảy đều là ngươi há mõm sai lầm, hôm nay lão tử không làm khó ngươi. Này thì mắng người!"
Trần Lục trợn tròn mắt kinh hãi, bộ dạng cực độ hoảng sợ, thậm chí ánh mắt nhìn Long Thần lộ vẻ van xin tha thứ.
“Bụp!”Nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện thì Long Thần đã nện một quyền vào miệng hắn, không biết đánh gãy bao nhiêu cái răng.
“A…aa… ~!”Trần Lục đau đớn lăn lộn quay cuồng dưới đất, trong lòng đã sớm hối hận vạn lần.
Sau khi đánh bại Trần Lục, Long Thần đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có gì đó không đúng. Hắn vội vàng quay đầu lại liền thấy Dương Chiến và phụ thân hắn đang ngó chừng mình. Phụ thân Dương Chiến là Nhị bá của Dương Thần, tên là Dương Vân Thiên.
Bọn họ vốn là đi ngang qua, nhưng vô tình chứng kiến trò hay trước Vũ Kinh điện. Trần Lục là người hầu của Dương Chiến lại bị Long Thần đả thương, vì thế Dương Chiến cũng nổi giận đi tới, khí thế chậm rãi gia tăng.
"Dương Thần, ngươi muốn chết phải không?"
Không nói hai lời, Dương Chiến vung tay tát vào mặt Long Thần.
Một tát này mang theo cỗ chân khí cực mạnh, Long Thần phát hiện mình tránh không nổi. Nếu như bị đánh trúng sợ rằng hàm răng của hắn sẽ rơi sạch. Từ đó có thể nhận ra Dương Chiến hạ thủ không hề niệm tình huynh đệ rồi.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Long Thần thực lực không bằng người chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Long Thần cắn chặt răng, lửa giận trong lòng sôi trào mãnh liệt. Cái loại khinh thường kiểu này đúng là khó thể nhẫn nhịn, hắn đã chịu đựng đủ lắm rồi.
Hắn thề, chỉ cần còn sống hắn nhất định sẽ trả thù.
"Tại sao hắn không hỏi thị phi đã có thể tát ta. Nếu như thực lực ta mạnh hơn, cho dù hắn có phụ thân che chở cũng không dám làm càn như vậy. Hãy đợi đấy, nhất định sẽ có ngày lão tử tát chết hắn."
Cái tát này giống như châm dầu vào lửa, khiến cho đầu óc Long Thần bốc cháy bừng bừng. Tròng mắt hắn giăng đầy gân máu như muốn nổ tung.
“Ba!”Cánh tay Dương Chiến bị người khác giữ chặt, chỉ cách mặt Long Thần có một tấc mà thôi. Kình khí đánh tới ép cho hắn sợ hãi đổ mồ hôi hột ướt trán.
Người bắt lấy cánh tay Dương Chiến là Dương Vân Thiên.Lúc này Dương Vân Thiên mới nghiêm túc nói: "Chiến nhi, ngươi đã quên ta dạy bảo rồi sao? Tất cả đều là huynh đệ một nhà, tại sao có thể tùy tiện động thủ, chút nữa trở về ta sẽ trừng phạt ngươi thích đáng."
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Long Thần, cười nói:"À, ngươi rốt cuộc tu luyện đến Long Mạch cảnh đệ nhị trọng? Lần này tới đây chắc là muốn lấy chiến kỹ đúng không? Vậy thì đi đi, phụ thân ta tĩnh tu trong đó, ngươi không nên quấy rầy lão nhân gia."
Vừa mới dứt lời, hắn trực tiếp nắm lấy cánh tay Dương Chiến kéo đi.
Đi được mấy chục bước, Dương Chiến rốt cuộc không nhịn được hỏi:"Phụ thân, hắn đả thương Trần Lục, tại sao không cho ta giáo huấn hắn? Lấy trình độ thế kia mấy chục đứa như hắn cũng không phải là đối thủ của ta."
Dương Vân Thiên thản nhiên nói: "Khi dễ phế vật có ý nghĩa gì? Có bản lãnh đi khiêu chiến muội muội ngươi, hoặc là Linh Nguyệt Dương Vũ. Hơn nữa, dù nói thế nào hắn cũng là nhi tử của cô cô ngươi, không nên so sánh với một đứa nô tài ngoại tộc."
Dương Chiến âm trầm nói:"Lại là vì cô cô, không phải là Long Mạch cảnh đệ bát trọng sao? Phụ thân, cho ngươi thêm một chút thời gian hẳn là vượt qua đi?"
Nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, Long Thần âm thầm đè nén phẫn nộ trong lòng. Mối thù một cái tát ngày hôm nay, còn có chửi mắng và sỉ nhục trước kia thế nào cũng có ngày hắn đòi lại đầy đủ.
"Vẫn là câu nói kia, đừng để ta bắt được cơ hội. Nếu không, các ngươi sống không bằng chết."
Hắn đã ẩn nhẫn nhiều năm rồi, vì thế tâm tình biến hóa trong chốc lát cũng dần dần nguôi ngoai.
Nhìn về phía Vũ Kinh điện ở trước mặt, Long Thần đẩy cửa đá bình tĩnh bước vào trong.
Về phần Trần Lục nằm bất động dưới đất không cần hắn phải lo rồi. Một lát sau, thế nào cũng sẽ có người khiêng hắn đi chữa trị.
Long Thần đi tới tòa tháp cao, nghĩ thầm trong lòng:
"Chiến kỹ đầu tiên của ta đang ở bên trong!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.