Tả Long lập tức vung tay lên. 
“Đừng, hiệu trưởng Vương, ông gọi thế làm tôi thấy mình già lắm, gọi tôi Tả Long là được rồi”. 
Vương Trình có vẻ thoải mái hơn một chút. 
“Vậy tôi gọi cậu là Tả Long nhé, tôi đã giao hết mọi việc cho Vưu Mẫn Giai – phó hiệu trưởng sắp xếp rồi, lát nữa cô ta cũng giải thích với cậu”. 
Một phút sau, Tả Long nhìn Vương Trình cười nói. 
“Hiệu trưởng Vương, một mình tôi đợi là được rồi, ông cứ bận việc của mình trước đi”. 
Vương Trình vui mừng khôn xiết, nhưng mặt vẫn rất tỏ vẻ rất bình tĩnh. 
“Chuyện này…” 
Sau khi Vương Trình đi ra khỏi văn phòng thì hít sâu một hơi. 
Rốt cuộc thanh niên này có lai lịch gì vậy? 
Thế mà lại có thể khiến cậu Lãnh đích thân gọi điện đến. 
Hơn nữa, nếu Tả Long có gì không hài lòng thì ông ta cũng đừng mơ có thể tiếp tục giữ vị trí hiệu trưởng này. 
Đùa gì chứ, nhà họ Lãnh là cổ đông lớn nhất của trường Thự Quang, ông ta nào dám làm trái lời dặn dò của Lãnh Diệc Hàn? 
Trong văn phòng phó hiệu trưởng, Tả Long đợi tận mười phút mà cũng không thấy ai đến, anh nhìn khắp căn phòng. 
Đi đến trước bàn làm việc, anh ngửi được mùi hương nước hoa thoang thoảng và những dòng chữ tinh tế trên trang giấy. 
Có câu thế này “ngửi mùi thơm để biết một người phụ nữ”, nhìn một chữ viết cũng chẳng khác nào quan sát một người. 
Thế nên Tả Long đoác chắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-hon-hanh-gia/3118663/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.