Làn da và dáng người khiến đàn ông mê mẩn của Vệ Lam đều lọt vào mắt Tả Long. 
Giây tiếp theo, anh lập tức quay đầu đi, đồng thời nhắm mắt lại. 
Má ơi, đúng là yêu tinh mà, quyến rũ quá đi mất, không thể nhìn thêm đâu! 
Chín giờ sáng, lúc Tả Long đến nhà kho, Kiều Mãnh đang đứng đó thở lấy thở để. 
Tả Long gật đầu, không nói mà đi ra ngoài luôn. 
Kiểu huấn luyện thân thể như vậy bắt buộc phải kiên trì mỗi ngày mới có hiệu quả. 
Đến phòng làm việc, anh lại phát hiện Vưu Mẫn Giai đã đứng đợi ở cửa rồi. 
“Chào phó hiệu trưởng Vưu!” 
Vưu Mẫn Giai như đang suy nghĩ chuyện gì đó nên bị âm thanh đột ngột vang lên của Tả Long làm cho giật mình. 
Đi vào phòng, Tả Long nhìn Vưu Mẫn Giai đang có chút biểu cảm ngượng ngùng của con gái hiếm thấy trên mặt, anh cười nói. 
“Phó hiệu trưởng Vưu có chuyện gì thế?” 
Vưu Mẫn Giai mím môi. 
“Thầy Tả, chuyện hôm qua là lỗi của tôi, tôi không nên…” 
“Quên đi, tôi biết cô cũng là bất đắc dĩ. Nhưng có một chuyện cô sai thật rồi, nếu trước đó cô hỏi ý kiến tôi thì tôi có thể cự lại tên nhà giàu kia giúp cô rồi, giờ biết rõ sai ở đâu rồi chứ!” 
Lời này vừa được nói ra đã khiến Vưu Mẫn Giai lúng túng, cô ta quay người muốn ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa thì lại dừng. 
“Thầy Tả, nói chung vẫn phải cám ơn cậu, gia đình Kỷ Minh kia rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-hon-hanh-gia/3118618/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.