Chương trước
Chương sau
Bùm!

Tả Long lạnh mặt, bắt đầu ra tay, đánh cho Phiền Văn có cảm giác mình sắp chết đến nơi.

Cuối cùng hắn không còn mạnh miệng nữa mà lắp bắp nói.

“Tha… mạng…”

Lúc này một người đàn ông mặc đồ đen trong đó chậm rãi đi qua.

Người này kiêng dè nhìn Tả Long, sau đó bấm gọi vào một số điện thoại.

Lần này Phiền Văn tới đây, ngoài việc Trịnh Thu bảo đến gây chuyện với Tả Long, còn có một yêu cầu nữa chính là đập nát quán bar CV này.

Thế nên có hai chiếc xe Buick đỗ ngay trước cửa quán bar.

Ban đầu Phiền Văn muốn tạo nét trước mặt Tả Long một chút, ai ngờ tạo nét không thành còn bị đánh.

Điện thoại gọi được khoảng mười giây, mười mấy người lao vào trong bao vây lấy Tả Long.

Tả Long làm như không thấy cảnh tượng đó, anh vỗ nhẹ vào gương mặt đã sưng lên của Phiền Văn.

“Này, anh là người đầu tiên khiến ông đây tức giận thành thế này, biết không hả?”

Một người dẫn đầu ở phía sau bỗng rút súng ra, nhắm chuẩn vào Tả Long.

“Buông cậu Phiền ra, nếu không mày sẽ chết”.

Tả Long cười mỉa.

“Mẹ kiếp, mày lấy bật lửa giả làm súng, trí thông minh của mày thấp đến đáng sợ”.

Người này bắt đầu hoảng, không biết sao Tả Long lại nhìn ra được, vội vàng nói.

“Bớt nói nhảm, mày buông cậu Phiền ra, nếu không Thanh Châu này sẽ không có chỗ cho mày dung thân đâu”.

Phịch!

Tả Long bỗng ném Phiền Văn xuống đất.

Ngay khi tên đó cho rằng mình đã uy hiếp được Tả Long thì lại thấy anh kéo cái chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, bắt chéo hai chân lại với nhau, cười nói với đám người Phiền Văn.

“Vì vài nguyên nhân mà bây giờ tôi không thể giết người nên quỳ xuống dập đầu đi, tôi hài lòng thì anh có thể đi”.

Phiền Văn được hai tên vệ sĩ đỡ đứng lên, tay phải chỉ vào Tả Long.

“Chém… chém chết hắn, chém đi!”

Một đám người cầm dao vừa định bước đến, Tả Long bỗng giơ tay lên hô một tiếng.

“Khoan đã!”



Không biết tại sao đám người này lại ngừng động tác.

Tả Long nhìn điện thoại, sau đó lại nói.

“Tôi cảnh cáo các người, bên ngoài cũng có người của tôi, bây giờ tôi chỉ muốn thấy tên này quỳ xuống dập đầu, các người đừng có mà làm bừa”.

Người bắt đầu trước đó cười khẩy.

“Dọa ai đấy? Bọn tao vừa từ bên ngoài vào, nếu mày sợ thật thì cũng có thể cúi đầu nhận sai với cậu Phiền, không chừng bọn này sẽ bỏ qua cho mày”.

Tả Long cười khổ, ông đây nói thật mà sao không ai nghe hết vậy.

Miệng Phiền Văn chảy máu không ngừng, răng cũng bị rụng mấy cái, lúc này cơn thịnh nộ đã thiêu đốt lý trí của hắn.

“Chém… chém chết hắn cho ông”.

Mọi người đều không để ý khi mà Tả Long hô một tiếng “Khoan đã”, có một bóng người xoẹt qua ngay trước cửa.

Lúc này cánh cửa bỗng bị đẩy mạnh vào.

Một đám người mặc đồ đen lao vào, khí thế đó lập tức khiến đám đông cầm dao bao vây Tả Long sửng sốt.

Người đi đầu chính là ông chủ Khôi có đôi mắt nhã nhặn lịch sự.

Sau khi đẩy đám người này sang bên cạnh Phiền Văn, tất cả những người mặc đồ đen đều cúi người thật thấp chào Tả Long.

“Cậu Long!”

Keng!

Không biết con dao của ai trong số đàn em của Phiền Văn lại rơi xuống đất.

Sau đó là một loạt tiếng keng keng vang lên, mọi người đều vứt dao xuống đất.

Người khác có thể không biết nhưng ông chủ Khôi nổi danh khắp Thanh Châu thì sao họ có thể không biết được?

Càng đáng sợ hơn là ngay cả người có địa vị như ông chủ Khôi mà lại phải gọi thanh niên này một tiếng “cậu Long”.

Ông chủ Khôi đi đến trước mặt Tả Long, rồi nhìn sang Phiền Văn mặt mũi đã sưng thành đầu heo.

“Cậu Long, việc còn lại cứ để tôi giải quyết, đảm bảo cho hắn biến mất”.

Tả Long xua tay, nếu mà chuyện này liên quan đến mạng người thì chẳng phải bộ an ninh đặc biệt sẽ phải cử Mai Quế đó đến điều tra sao.

“Không cần, tôi chỉ muốn hắn cúi đầu nhận sai với tôi thôi, thanh niên bây giờ kiêu ngạo quá, phải dạy dỗ một chút”.

Phiền Văn sợ hãi nhìn ông chủ Khôi, ông ta từ từ tiến đến gần.

“Cậu biết tôi?”

Phiền Văn vô thức gật đầu.



“Ông… ông chủ Khôi, tôi là Phiền Văn!”

Phiền Văn?

Ông chủ Khôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

“Cậu là con trai của Phiền Vĩnh Lạc à? Bị đánh thành thế này nên tôi không nhận ra”.

Bốp!

Ông chủ Khôi vốn dĩ còn cười ha ha bỗng giơ tay lên tát thêm một cái.

“Đệch! Cậu dám chọc đến cậu Long à? Có tin ông đây sẽ làm cho bố cậu biến mất luôn không?”

Phiền Văn sợ thật rồi, thế lực ngầm ở Thanh Châu của ông chủ Khôi cực kỳ đáng sợ.

Bố hắn cũng nhờ đi theo ông chủ Khôi phân chia một ít, cũng xem như có chút của cải.

“Ông chủ Khôi, tôi sai rồi”.

Ông chủ Khôi cười mỉa.

“Nên làm gì tự bản thân cậu biết rõ!”

Phiền Văn gật đầu, bắt đầu liên tục dập đầu với Tả Long.

Tả Long gọi ông chủ Khôi sang.

“Tình hình bên Trần Bì thế nào, nói chi tiết cho tôi nghe”.

Sắc mặt ông chủ Khôi hơi khó coi.

“Cậu Long, Trần Đào đó rất lợi hại. Mấy ông trùm có danh tiếng ở Thanh Châu đều bị tên này bắt đến chợ xe cũ của Trần Bì, tối nay sẽ tổ chức một hội nghị, hình như Trần Đào định thống nhất cả Thanh Châu”.

Ông chủ Khôi cũng lo lắng.

Sự cường thế của Trần Đào khiến ông ta hơi bất ngờ, nghe các đàn em của ông ta nói thì tên đó như thần tiên giáng trần, đạn bắn cũng không trúng.

Thế nên nếu Trần Đào muốn thống nhất cả khu vực thật thì ông chủ Khôi chắc chắn là người đầu tiên phải chết.

Cũng may ban đầu Tả Long cũng đã dạy dỗ Trần Bì một trận, nếu không, với hiểu biết của ông chủ Khôi, ông ta chắc chắn Tả Long sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

“Ừ, chờ đi!”

Tả Long xin nghỉ một hôm với Chị Béo, sau đó ra khỏi quán bar CV.

Lúc này Phiền Văn mới dừng động tác, không nói câu nào đã rời đi ngay.

Trên đường đến chợ xe cũ gần nhà ga, Tả Long bỗng vỗ ông chủ Khôi một cái.

“Thích Khôi, ông phải bồi thường tôi một trăm năm mươi đồng tiền lương tổn thất vì xin nghỉ hôm nay đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.