“Lại có chuyện gì? Chị Lam đang đi cùng khách hàng ở bên ngoài, thằng nhãi cậu đừng có mà lợi dụng tôi”.
Vậy được, trong nháy mắt Tả Long ra khỏi phòng làm việc, sau đó di tìm Hoàng Mạn.
“Gánh giúp tôi, nếu chị Béo phát hiện, cậu hiểu rồi đấy, lối thoát nhà vệ sinh”.
Hoàng Mạn chỉ có thể gật đầu như gà con mổ thóc.
Đến dãy ghế số ba, vừa ngồi xuống, Lâm Tuệ đột nhiên nhớ ra.
“Nguy rồi, mẹ tớ bảo mua thuốc cho bà ấy, sao lại quên chứ, muộn nữa chắc hiệu thuốc đóng cửa mất, Mục Lâm, tớ đi trước, lát nữa thầy Tả sẽ đưa cậu về”.
Mục Lâm gật đầu.
“Ừ, cậu đi thong thả”.
Còn lại hai người Tả Long và Mục Lâm.
“Sao vậy?”
Mục Lâm hờ hững cười.
“Ha ha, trước khi đi em biết sẽ không thành công rồi, em đã làm một cuộc kiểm tra đo lường, bệnh viện phía nước Mễ nói bó tay”.
Tả Long than thầm, nếu như không phải Lâm Tuệ nói với anh những chuyện đó, anh vẫn rất tin tưởng tài diễn xuất của Mục Lâm.
“Mục Lâm, thầy quen biết mấy người bạn có tiền, nghe lời thầy, quay về chữa bệnh đi”.
Mục Lâm nhấp thử một hớp rượu, cô ta lắc đầu.
“Thầy Tả, em biết chắc Tuệ Tuệ đã nói mấy câu với thầy rồi, em biết chuyện cậu ấy lật xem nhật ký của mình, em thật sự không có lừa thầy. Phía nước Mễ quả thật không còn cách nào chữa trị rồi. Ha ha, cái này có được tính là mất cả chì lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-hon-hanh-gia/3118573/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.