Lúc Vạn Nguyên giặt xong quần áo quay về, thấy Hứa Tấn Vân nằm trên giường quay lưng về phía mình, tóc cũng chưa lau khô, khăn mặt đưa cho y được nhét bên cạnh gối, hình như đã ngủ.
Vạn Nguyên lau tay đi lên trước, cầm lấy khăn mặt bên cạnh gối, thò qua người Hứa Tấn Vân có thể thấy đôi mắt cụp xuống của y, lông mi run rẩy, chưa ngủ.
“Bảo cậu lau khô tóc rồi hãy ngủ kia mà? Cậu tham lạnh quá đấy, tuy giờ trời nóng nực nhưng chưa lau khô tóc đã nằm, chắc chắn ngày mai cậu sẽ nhức đầu.”
Khăn phủ lên đầu Hứa Tấn Vân, che đi gò má xấu hổ của y, y nhẹ nhàng dịch mông, đè háng mình lên giường.
Vạn Nguyên không để ý đến trạng thái khác thường của Hứa Tấn Vân, tiếp tục nói với y, “Lúc nào cậu về? Mấy ngày nữa tôi mới vào thành phố, hay là ở lại đến một ngày trước khi tôi đi, mấy ngày nay cậu ở trong huyện chơi.”
Hứa Tấn Vân sợ Vạn Nguyên phát hiện ra, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, “Muộn nhất là… ngày kia tôi phải về, trường còn phải đi học…”
“Được rồi.” Vạn Nguyên vắt khăn lên đầu giường, “Chỉ có ngày mai, cậu theo tôi đến cửa hàng.”
Nói đoạn, Vạn Nguyên đẩy Hứa Tấn Vân vào trong, thuận thế chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, hắn đột nhiên nhận ra Hứa Tấn Vân duy trì động tác này một lúc lâu rồi. Hắn sợ Hứa Tấn Vân nằm một tư thế lâu sẽ không thoải mái, định đỡ người nằm thẳng, tay vừa chạm vào eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam/3618142/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.