Muốn sửa tư thế cầm bút của Vạn Nguyên nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, ngày thường hắn rất ít khi dùng đến bút, không có thói quen cố định sai lầm nào. Nhưng có lẽ không quen cảm giác bị đè lên ngón giữa, sau khi Hứa Tấn Vân sửa tư thế cầm bút cho hắn, Vạn Nguyên lại dần dần cầm cành cây trong lòng bàn tay.
“Như vậy không được.” Hứa Tấn Vân đến gần Vạn Nguyên hơn, cánh tay vòng qua vai Vạn Nguyên, bàn tay nắm lấy mu bàn tay Vạn Nguyên giống như dạy trẻ em, tay phải dùng lực dẫn dắt hắn, “Thả lỏng, đừng căng thẳng quá.”
Hơi thở nóng ẩm lướt qua cổ Vạn Nguyên, trong mùa đông buốt giá này, nhiệt độ này thực sự khiến người ta rất khó bỏ qua. Hắn hơi sợ nhột, rụt cổ một cái, chẳng mấy chốc đã thích nghi với Hứa Tấn Vân sau lưng.
Tập đi tập lại nhiều lần, Hứa Tấn Vân lén buông tay Vạn Nguyên ra nhưng vẫn duy trì tư thế ôm hờ Vạn Nguyên không nhúc nhích, nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên rất nghiêm túc, mày nhíu chặt, hắn viết đi viết lại hai chữ Hán không phức tạp lắm. Ban đầu hắn như đứa trẻ mới học viết chữ, viết hai chữ này rất to, sau khi được Hứa Tấn Vân làm mẫu mới dần dần thu nhỏ cỡ chữ lại.
Cành cây luôn đè lên ngón giữa, Vạn Nguyên lại không thể thả lỏng hoàn toàn, không lâu sau tay phải của hắn đã hơi chuột rút.
“Ôi.” Hắn ôm cổ tay khẽ ngửa ra sau, dựa vào lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam/3618124/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.