Edit: Thỏ
Sau khi an tâm về tình cảm của Đường Niên Chỉ và Du Lâm, chuyện đầu tiên Sầm Lệnh Thu muốn làm đó là đến phòng dương cầm nhìn cây đàn bảo bối, kết quả chỉ thấy vô cùng thất vọng – bởi lẽ bên trong chỉ có khung đàn, vẫn là cái khung từ trước tới nay...
"...Dương cầm vẫn chưa chuyển đến?" Sầm Lệnh Thu khó hiểu hỏi Mạc Độc Chước.
Mạc Độc Chước ôm lấy bả vai y, tiện đường hôn lên gò má ấy: "Đàn kia đang ở nhà mình. Đây là nhà em, không phải nhà chúng ta."
Sầm Lệnh Thu đương nhiên hiểu ý hắn, dùng đàn làm thế chấp để đổi người, uy hiếp y phải dọn qua ở chung...
"Chung sống... có phải quá vội không?" Nghiêm túc nhẩm tính thì hôm nay mới là ngày thứ năm bọn họ quyết định yêu đương.
"Không nhanh tẹo nào, đôi mình thuộc về nhau, chung sống là đương nhiên rồi ~"
"Đối với Mạc Thiếu mà nói, đúng là không nhanh. Dù sao chỉ mới hai lần gặp gỡ thì anh đã đánh ngất tôi đem về nhà."
Mạc Độc Chước bị câu này làm cho sặc, mỗi một lần Sầm Lệnh Thu nhắc lại là hắn sẽ cảm thấy ê chề và nhức não, bởi vì ác mộng của hắn sắp bắt đầu! Sợ vợ sẽ tức giận, sợ vợ không cho ôm, không cho hôn, không cho ngủ.
Nhưng nếu chỉ vì phút giây ngắn ngủi bị vợ nhốt ngoài sofa mà thỏa hiệp thì sẽ phải đón nhận một chuỗi ngày ngủ trong cô đơn, hắn phải dằn lại, và bằng mọi cách phải lừa Sầm Lệnh Thu chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam-va-duong-cam/1985615/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.