Edit: Thỏ
Cơn sốt đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Có thể là Thượng Đế cảm động với tấm lòng thành biết chăm nom của Mạc Độc Chước nên vậy.
Sầm Lệnh Thu nằm mãi trên giường bệnh không tốt, hơn nữa Mạc Độc Chước không định ôm ấp, hôn hít ở đây, cái gì cũng không thể làm nên sáng sớm hôm sau hắn làm thủ tục xuất viện cho Sầm Lệnh Thu.
“Bảo bối à, nếu chúng ta đã ở đây mà em thì rất thích Vienna, bằng không du lịch mấy ngày nhỉ? Xem như… tuần trăng mật đi.” Mạc Độc Chước thừa dịp Sầm Lệnh Thu không để ý, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Sầm Lệnh Thu.
“… Ừm, được.” Bởi vì có quá nhiều người chen chúc nơi hành lang bệnh viện nên Sầm Lệnh Thu nhịn xuống, không nổi đóa. “Hai ngày sau có triển lãm âm nhạc, tôi muốn đi xem. Có nhà sản xuất dương cầm mà tôi vô cùng thích, Mr. Wesker sẽ đấu giá dương cầm ở sàn triển lãm.”
Mạc Độc Chước thò đầu sang, dịu dàng bảo: “Muốn bổn đại gia mua cho em không? Coi như nhân dịp chúng ta trở thành người yêu, anh tặng em món quà kỷ niệm?”
Sầm lệnh thu cau mày, nhẹ cười: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Tôi càng hi vọng anh có thể ghi nhớ ngày này.”
Mạc Độc Chước nghe xong hơi cuống, thầm nghĩ Sầm Lệnh Thu còn nhắc nhở hắn hôm nay là ngày kỷ niệm quen nhau, còn mong hắn sẽ nhớ kỹ? Có lẽ nào Sầm Lệnh Thu … thích hắn một chút rồi?
Hắn hoài nghi nhưng vẫn muốn tin tưởng, nhưng hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam-va-duong-cam/121258/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.