Edit: Thỏ
Sầm Lệnh Thu vừa truyền dịch không bao lâu thì tỉnh, cơ thể vẫn cảm thấy lạnh, đầu óc vẫn quay mòng mòng, tay chân đau nhức kỳ lạ khiến y mệt mỏi chỉ muốn nằm im.
“Bảo bối, em tỉnh rồi? Hù chết tôi, lúc đó em khó chịu nhưng sao không nói tôi biết?” Mạc Độc Chước thấy Sầm Lệnh Thu uể oải hé mắt ra, con ngươi như bao phủ sương mù và mê đắm, hắn nhìn đến rạo rực trong lòng. Hắn cầm lấy tay y, sờ soạng vài cái.
Sầm Lệnh Thu cảm nhận sự vuốt ve không mang theo ý tốt này thì giấu tay vào chăn theo bản năng, mở miệng hỏi: “Nói cho anh? Mạc thiếu, anh sẽ để ý cảm xúc của tôi à?” Giọng y có hơi run rẩy, dường như có chút nức nở nghẹn ngào, lọt vào tai có chút oán than, lại có phần bất lực.
Mạc Độc Chước định nói gì thì Sầm Lệnh Thu đã quay mặt đi, rõ là không muốn nhìn hắn nữa. Hắn gọi lão bác sĩ vào, căn dặn xem bệnh cho Sầm Lệnh Thu để ra ngoài làm vài hơi thuốc.
Lão bác sĩ vẻ mặt thấu hiểu, nhìn Mạc Độc Chước cười cười: “Mạc thiếu lại muốn đi WC sao? Sức hút của Sầm Lệnh Thu đúng là to thật.”
Mạc Độc Chước nhất thời xấu hổ đến cứng đờ, hắn ngoảnh sang nhìn Sầm Lệnh Thu, biểu cảm gượng gạo thế này càng khiến hắn thêm biến thái.
Mạc Độc Chước đi rồi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Lão bác sĩ nhìn Sầm Lệnh Thu, khe khẽ thở dài: “Sầm Lệnh Thu, ngài đã khá hơn chút nào chưa?”
Sầm Lệnh Thu biết vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam-va-duong-cam/121253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.