Edit: Thỏ
Cánh tay cầm ghế cũng khựng lại giữa không trung, đột nhiên y nhận ra không nên chọc tức vị Mạc Độc Chước này, nếu không Đường Niên Chỉ sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
“Mạc Độc Chước, anh muốn làm gì? Anh hãy thả Đường Niên Chỉ ra!”
“Thằng nhóc này là trợ lý của em nhỉ? Từ lúc trông thấy nó tôi vốn không định làm gì đâu, nhưng nghĩ đến chuyện em không mở cửa cho vào nên tôi lấy chìa khóa nó, bắt nó phải dẫn đường cho tôi.” Mạc Độc Chước nói dửng dưng như thể ‘hôm nay bổn đại gia phải nấu canh chua cá nhưng thiếu ớt trái, chú mày đi siêu thị mua một chút về đây’, hệt như chuyện thường ngày ở huyện.
Sầm Lệnh Thu nhìn Mạc Độc Chước đang đi về phía mình, y bất giác lùi về sau: “Tối qua anh nói anh thích tôi mà? Nếu anh thích tôi, vậy làm cho tôi vui được không? Anh hãy đồng ý thả Đường Niên Chỉ ra, nhé?”
“Muốn bổn đại gia đồng ý cũng có thể, nhưng phải xem em có đáp ứng tôi không. Bánh ít trao đi bánh quy trao lại, em nghĩ đúng không nào?”
Sầm Lệnh Thu không còn lời nào để nói, nếu vận dụng mồm mép để cầu hòa xin thả Đường Niên Chỉ thì xác suất thành công quá thấp, y đành phải lấy lui làm tiến: “Trông cậu ta rất khó chịu, hay anh để cậu ta ngồi lên sofa đi?”
Còn chưa đợi Mạc Độc Chước đồng ý, tên thủ hạ kia đã thuần thục đưa Đường Niên Chỉ đến sofa trong phòng khách, còn dùng gối đệm lót sau gáy cậu, giúp cậu có thể thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam-va-duong-cam/121251/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.