Chương trước
Chương sau
" Đừng nói với ta đó là con của đệ " là một câu hỏi nhưng Hiên Viên Nhật đã định sẵn cậu trả lời cho Bình An. Cộng thêm những lời tuyên bố vừa rồi càng làm cho Bình An hoảng sợ không đủ dũng khí thừa nhận, bản năng người làm mẹ bắt buộc Bình An phải nói dối để bảo hộ nhi tử của mình.

- Không... không phải... Bảo nhi là con của một sản phụ xấu số không qua khỏi nên nhờ ta nuôi nấng. Tuy không phải cốt nhục thân sinh nhưng ta xem nó không khác gì con đẻ của mình. Ta nuôi nó... sẽ không sao chứ?

Nhận được đáp án mong muốn, Hiên Viên Nhật như gạt đi được tảng đá trong lòng.

Chỉ cần không phải do Bình An qua lại với nữ nhân mà có, cậu muốn nuôi bao nhiêu đứa đều không thành vấn đề.

- Tất nhiên rồi, con của đệ cũng sẽ là con của ta. Tại sao đệ lại lưu lạc đến kinh thành này? Ta đã cho người tìm khắp phía Nam nhưng không tìm được đệ.

Trước khi gặp lại Hiên Viên Nhật, Bình An còn đặt một tia hy vọng mong manh nhưng giờ người trước mắt là hoàng đế của thiên thiên vạn vạn bách tính, cậu không dám vọng tưởng y vĩnh viễn thuộc về mình.

Nhưng là hai năm qua Hiên Viên Nhật đã trở thành lẽ sống của Bình An lúc nào không hay biết, là nghị lực giúp cậu vượt qua những khoảnh khắc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất. Cho nên dù lúc này biết y là hoàng thượng, thì cái cậu muốn chỉ là một phần ái tình nho nhỏ từ y chắc cũng không quá phận đi.

Vậy hãy cho Bình An chìm đắm trong ngọt ngào này lâu hơn chút nữa, cho cậu cảm nhận được thêm hơi ấm từ con người y, cho cậu ích kỷ độc chiếm y trong thời khắc này.

Muốn đạt được điều đó chỉ còn cách đâm lao đành phải theo lao, Bình An cậu đã nói dối chuyện Bảo nhi đương nhiên nào có thể nói ra sự thật mấy chuyện khác được, nhất là quãng thời gian cậu đã từng sống ở Thượng Hương lâu.

Thế nhưng ước muốn tưởng chừng nhỏ nhoi đó sợ rằng cũng khó kéo dài được, nếu mọi chuyện vỡ lỡ, đối với bản tính chiếm hữu của Hiên Viên Nhật mà nói, hậu quả thế nào Bình An không dám nghĩ.

Bất quá yêu thương cũng đã yêu thương, thương tâm cũng là sau này.

Chỉ là Bình An không biết thương tâm lại tới nhanh đến vậy.

Ổn định lại cảm xúc, Bình An nói.

- Có nhiều sự việc thay đổi nên ta đã đến đây, dù sao đi đâu cũng không quen biết nên muốn đến kinh thành sớm một chút để...

Bình An còn chưa nghĩ ra lý do gì để nói tiếp thế mà vào tai Hiên Viên Nhật nghe như thế nào lại suy luận rằng cậu không hề quen biết ai ở kinh thành thì đến đây lý do tất nhiên chỉ có một đó là tìm mình thì cao hứng vô cùng mà quên mất một việc rất quan trọng là Bình An đã từng đi ra chiến trận.

- Được rồi, chúng ta sau này sẽ có nhiều thời gian tâm sự. Trước tiên dùng ít điểm tâm của ngự thiện phòng làm đã.

Một nhà ba người ăn uống thực hạnh phúc, vui vẻ. Viễn cảnh này là cái mà Bình An đã từng tưởng tượng đến không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần có thể ngồi cùng bàn ăn với Hiên Viên Nhật hảo hảo tán gẫu, bỏ qua thật phận địa vị mọi việc dường như đang quay trở lại hai năm về trước.

Bảo Bảo lần đầu tiên được thưởng thức những món ngon như thế, ăn cho cái bụng no căng sau đó được các cung nữ mang sang phòng khác đặc biệt chăm sóc, trả lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân.

Long sàng của hoàng thượng là bất khả xâm phạm, chưa có một cung phi nào cả gan dám ngồi lên. Song Bình An không rõ luật lệ trong cung cũng chưa được ai nhắc nhở cho nên những thứ được xem như là kinh hách đối với người khác cậu lại thấy hết sức bình thường. Tỷ như lúc này đây cậu rất tự nhiên mà ngồi trên giường chuyên tâm đọc sách.

Điều này khiến Hiên Viên Nhật vô cùng thoải mái, y sợ Bình An sẽ đối xử khác với mình, cũng sẽ cung kính như mấy kẻ kia thì... nhưng xem ra y đã lo quá xa rồi, đệ ấy vẫn hồn nhiên như ngày nào, vẫn là một An nhi ngây thơ thuần khiết.

- Muộn rồi, đừng xem nữa.

- Nhanh vậy? Chẳng phải làm hoàng đế thì phải giải quyết nhiều công việc sao?

- Đúng là nhiều việc thật bất quá cái nào quan trọng hơn phải ưu tiên giải quyết trước.

Bình An nhìn y cười.

- Vậy huynh cứ làm đi, không cần phải lo cho ta.

An nhi ngây thơ của y, nói đến thế mà vẫn không hiểu chi bằng hành động luôn đi.

- Việc này không có giúp sức của đệ, mỗi trẫm vẫn là lực bất tòng tâm.

Nụ cười của Hiên Viên Nhật mang đầy d* ý, bàn tay âm thầm chui vào trong vạt áo, không nhẹ không nặng xoa bóp điểm đỏ trước ngực Bình An.

- Giờ đệ đã minh bạch chuyện ta muốn làm chưa? Hai năm không gặp sẽ không ngăn cản ta chứ?

Bình An cũng rất chờ mong khoảnh khắc này chỉ là còn ngại ngùng không nói đành lấy sự im lặng ngầm đồng ý.

Hiên Viên Nhật vui mừng thoát hết quần áo người dưới thân, hôn lên từng mảnh da thịt, ghé lên liếm vành tai Bình An nói nhỏ.

- Hôm nay trẫm sẽ cho đệ một kinh hỷ.

Bình An đang ngơ ngác không hiểu gì thì cảm thấy chỗ nào đó ươn ướt đến tê dại, cúi đầu xuống nhìn thấy Hiên Viên Nhật đang dùng đầu lưỡi chơi đùa phân thân của mình. Đầu lưỡi bá đạo liếm lộng từ trên xuống dưới thậm chí còn không bỏ qua hai túi cầu. Vừa kinh ngạc và bị khoái cảm đánh úp, để vị cửu ngũ chí tôn khẩu giao cho mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài có bị chu di cửa tộc không?

- Ưm..... không cần..... đừng làm vậy.

- Đệ không thành thật gì cả, nó đã cứng thế này rồi.

Hiên Viên Nhật đem cả ngọc hành ngậm vào miệng, thỉnh thoảng còn khiêu khích làm Bình An chịu đựng không nổi.

- Ưm..... đừng... đừng.....ta muốn....

Biết người sắp đến cao trào Hiên Viên Nhật phun ra nuốt vào càng hăng, cuối cùng Bình An đành giương cờ đầu hàng tiết ra trong miệng y.

- Xin lỗi.... thực sự xin lỗi.... nhả ra đi.

Bình An cuống quýt.

Nhưng kẻ kia đã nuốt vào toàn bộ, lại còn không ngần ngại nói lời hạ lưu châm chọc.

- Của đệ ngọt lắm, chỗ nào cũng ngọt.

Hiên Viên Nhật nhanh chóng lật người Bình An lại, tách hai cánh mông non mềm ra, liếm lộng tại hậu huyệt, cậu giật mình chỗ đó... sao... sao có thể chứ?

- Huynh làm... làm gì vậy?.... Ưhm.... hô....hô.... rất bẩn.

- Đã nói hôm nay cho đệ kinh hỷ rồi mà.

Đầu lưỡi chen vào mật huyệt liếm lộng xung quanh làm Bình An tê dại, ham muốn nhiều hơn nữa, ngặt một nổi đầu lưỡi không đủ dài để có thể thỏa mãn tận cùng, Bình An vặn vẹo thân mình, mở miệng cầu hoan.

- Khó chịu.... đừng liếm nữa.... ta muốn...

Hai năm không gặp xem ra An nhi đã trưởng thành lên không ít, cư nhiên dám nói như vậy với mình, Hiên Viên Nhật rất hài lòng với kết quả này. Tuy vậy kẻ lưu manh vẫn trưng ra vẻ thản nhiên không liên quan đến mình cho dù biết ai đó đã muốn chịu không nổi.

- Muốn gì? Không nói sao ta biết được.

Đúng là cái bản tính vô sỉ của y càng ngày càng tăng chứ không bao giờ giảm.

Bình An khó chịu giãy dụa hạ thân, dùng ánh mắt phiếm tình hướng về phía Hiên Viên Nhật.

- Muốn... muốn cái của huynh... ah.... ưhm....

- Thì ra là muốn đại nhục bổng của ca ca.

Hiên Viên Nhật không trêu đùa Bình An nữa, chỗ nào đó đã được đầu lưỡi chăm sóc kỹ càng khuấy đảo chảy ra mật dịch, y cầm ngay cự vật của mình không do dự một phát chen vào.

- Ưhm.... Ah....

- Vẫn chặt như vậy, đúng là hai năm không sử dụng có khác, từ nay ta phải hảo hảo dành thời gian làm cho nó dãn ra mỗi ngày.

Câu nói của Hiên Viên Nhật làm Bình An đỏ mặt đồng thời cũng không khỏi hổ thẹn.

Hai năm qua hậu huyệt không chỉ dùng để sinh hạ Bảo Bảo, lại còn bị người khác thượng qua. Nếu biết cậu đã từng như thế thì không biết y có còn trân trọng cậu như lúc này hay không?

Bình An biết lòng tự trọng của nam nhân rất cao, nếu người của mình bị kẻ khác chạm qua có thể sẵn sàng thẳng tay vứt bỏ. Không phải Bình An nghĩ xấu cho Hiên Viên Nhật hay đánh đồng y cùng lũ nam nhân khác, nhưng chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình một chút cũng không xứng với người này cả về địa vị thân phận lẫn thể xác.

Hai năm không gặp Hiên Viên Nhật vẫn luôn tin tưởng cậu như thế, chỉ cần một câu nói của cậu đều lập tức cho là đúng không cần dò hỏi điều tra. Cũng như cho dù sự thật y không thân cận với người khác là đang để tang thái thượng hoàng song vẫn có thể coi như là đang trung trinh với cậu, ấy vậy mà mình đã làm được gì để xứng đáng với tình cảm đó của y.

Thấy vẻ mặt này của Bình An, Hiên Viên Nhật lại tưởng cậu đang thẹn thùng càng ra sức luận động. Mật huyệt non mềm lại ngậm chặt cự vật không buông. Khoái cảm dần lớn lên truyền đến từng tế bào, được làm chuyện này với người mình thích không còn gì tuyệt vời hơn.

Bình An ngước mắt nhìn lên, hai bàn tay vào nhau quàng vào cổ Hiên Viên Nhật kéo xuống trao một nụ hôn sâu.

Nếu nghĩ nhiều cũng không có tác dụng vậy thì cứ phóng túng đi.

Khỏi phải nói hành động này làm cho Hiên Viên Nhật thiếu chút nhảy cẫng lên.

- Tiểu yêu tinh này, đêm nay đệ chết với trẫm!

Với lý do tiễn biệt thắng tân hôn Hiên Viên Nhật càng được đà đòi hỏi Bình An vô độ với nhiều tư thế khác nhau. Lúc đầu còn vang lên tiếng rên rỉ của Bình An về sau chỉ còn tiếng "bành bạch" cùng thở dốc khiến cho ánh trăng ngoài cửa sổ cũng phải thẹn thùng trốn sau rặng cây nhìn trộm.

Sáng hôm sau Bình An tỉnh dậy, ngoảnh sang bên cạnh giường chiếu trống trơn có một mảnh giấy nhỏ.

" Trẫm đi thượng triều, rất nhanh sẽ quay lại".

Chỉ một câu nói này đã khiến Bình An cảm động không thôi, nở một nụ cười hạnh phúc, cậu mặc lại y phục, chuẩn bị rời giường rửa mặt.

Cung nữ nghe thấy âm thanh sột soạt từ trong giường phát ra liền lên tiếng.

- Công tử đã dậy, để nô tỳ rửa mặt chải đầu cho ngài.

Vẫn là chưa quen có kẻ hầu người hạ, Bình An định nói những chuyện này mình tự làm được thì nhớ tới có việc cấp thiết hơn.

- Nhờ cô nương chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm.

Đêm qua Hiên Viên Nhật phát tiết rất nhiều bên trong, nếu không lấy ra nhỡ đâu lại mang thai. Cả hai cùng đòi hỏi nhau đến tận sáng, y không còn lực để đi thanh tẩy cho mình. Bình An cũng không dám mong điều đó, y hiện tại đến việc tắm rửa, ăn mặc còn có cả trăm người hầu hạ thì sao lại có thể động tay động chân những việc như thế này nữa. Đem lấy hết những thứ còn sót lại ra, Bình An mới thở phào an tâm trở lại giường.

Trên cung điện, hoàng thượng hôm nay phấn chấn khác thường.

- Các vị ái khanh hôm nay có gì cần bẩm báo, nếu không quá phận hết thảy trẫm đều đồng ý.

Câu nói này của hoàng thượng còn đáng giá hơn nửa năm bộc lộc a! Từ chức vị nhỏ nhất đến lớn nhất, bao nhiêu chuyện tồn đọng từ trước đến nay nhân cơ hội này mang trút hết ra.

Nhận thấy những việc bình thường đã đủ hoàng thượng trách phạt thế mà lần này người chỉ nói vài ba câu rút kinh nghiệm, có một vị quan nhân cơ hội đem chuyện kia ra hỏi.

- Bẩm hoàng thượng, chuyện tuyển tú...

Nói đến đây lão ngừng lại quan sát long nhan, cả đại điện đang hứng khởi trong lòng bỗng dừng hẳn lại, đây là chuyện cấm kị của hoàng thượng, tên này chán sống rồi sao?

Hiên Viên Nhật nhíu mày, bây giờ người đã gặp được, chuyện tuyển tú không thể trì hoãn quá lâu.

Cho dù y không còn cảm giác gì với nữ nhân nữa. Không, phải nói là ngoài Bình An ra, bất kỳ ai y cũng không hứng thú nhưng thân là một hoàng đế y bắt buộc phải có hoàng tử nối dõi. Đó vừa là trách nhiệm vừa là nghĩa không thể không thực hiện.

Hiên Viên Nhật dự định chỉ để Bình An uỷ khuất một thời gian chờ đến khi y có một hoàng tử là được. Tất nhiên sẽ đem chuyện này ra bàn bạc với cậu, y biết là lý do gì đi chăng nữa thì sự thật mình vẫn là người phản bội nhưng tiếc là An nhi lại không thể hoài thai. Việc này quả thực tiến thoái lưỡng nan.

Thôi, trước mắt cứ tuyển tú đi đã rồi tính sau.

- Cứ làm theo kế hoạch đi.

Tất cả quan viên đại thần đang đợi hứng chịu trận nộ khí xung thiên của hoàng thượng bỗng nhận được đáp án ngoài dự đoán, không khỏi giật mình, thậm chí còn không biết bản thân có nghe lầm không đi.

- Hoàng thượng anh minh!

- Không có việc gì nữa thì bãi triều.

Hiên Viên Nhật trở về thấy Bình An đang ngủ hỏi cung nữ biết cậu đã dậy tắm rửa nhưng chưa ăn uống gì đã lên ngủ lại. Nhìn gương mặt hăng say ngủ, bàn tay nhịn không được vuốt ve chơi đùa làm cho người đang chìm trong giấc mộng cũng không thể an ổn được.

- Đêm qua quên không thanh tẩy cho đệ, khó chịu sao?

- Không, là do khí trời hơi nóng.

Nhìn người đang mặc hoàng bào trước mặt tối qua đã làm những chuyện xấu hổ ấy cho mình khiến Bình An nhịn không được đỏ mặt sang tận mang tai, cảm giác bản thân không đáng để được làm như vậy. Hiên Viên Nhật biết trong đầu óc nhỏ bé này chắc chắn đang chứa toàn hình ảnh cấm trẻ vị thành niên, còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa.

- Lại nghĩ chuyện bậy bạ rồi.

Bình An lập tức phủ định.

- Không... có.

- Không có mà đáp án viết hết lên mặt rồi kìa.

Bình An vội đưa tay áp vào má, luồng nhiệt nóng hổi truyền sang tay như bằng chứng tố cáo lời nói dối của mình, quẫn bách lấy chăn trùm kín đầu.

- Được rồi! Thức dậy dùng tảo thiện, sau đó ta dẫn đệ đến một nơi.

Theo chân Hiên Viên Nhật bước vào phòng bình An không hề che giấu vẻ ngạc nhiên cùng biểu lộ tán thưởng. Đây đúng là thư phòng sao? Phải nói cung điện sách mới đúng, xem chừng có khi là sách của toàn bộ Nam Hán quốc đều tụ họp tại nơi này.

- Ta biết đệ ham đọc sách nên dẫn đệ đến đây, bên kia là toàn bộ sách y thuật. Nếu thấy hứng thú thì cứ xem bất kỳ quyển nào đệ muốn.

Khi còn ở quê nhà nhiều lúc Bình An rất muốn tìm hiểu sâu hơn nhưng điều kiện có hạn, giờ thì tha hồ cho cậu lựa chọn.Thấy Bình An kinh hỷ như vậy, Hiên Viên Nhật cũng vui theo biết là mình không chọn sai địa điểm. Hiên Viên Nhật đang tính toán muốn cho Bình An tham gia vào thái y viện như vậy thì khi ở chung với nhau sẽ tiện hơn.

Hiện tại y không thể nào cho người y yêu một cái danh phận trong hậu cung được. Nhiều vị trí phi tần còn trống, nhi tử thực chưa có, tuy là làm vua đấy nhưng thế lực còn đơn bạc. Y phải làm cho mình cường hơn nữa để sau này có đặt cậu ngồi ở vị trí nào cũng không có bất kỳ ai dám lên tiếng dị nghị.

Bình An xem sách đến hăng say không biết Hiên Viên Nhật đến bên cạnh lúc nào.

- Những quyển sách này thật hay, có thể cho ta ghi chép lại được không?

- Đệ cứ dùng thoải mái cần gì phải viết lại.

- Nhưng ngoài cung không có loại sách này.

Xoay người Bình An lại đối diện với mình, Hiên Viên Nhật hỏi dồn.

- Sao? Đệ muốn ra cung?

Bình An không hiểu mình nói sai chỗ nào hay căn bản là do Hiên Viên Nhật nghe không rõ.

- Tất nhiên rồi, một phàm nhân thì làm sao ở trong cung được.

Hiên Viên Nhật giữ chặt lấy hai vai Bình An.

- Không, ta không cho đệ đi đâu hết, muốn khám bệnh cũng chỉ được khám cho mỗi ta, ở lại đây trở thành thái y cho riêng ta không phải là được rồi sao?

- Nhưng...

- Chẳng lẽ đệ không muốn?

Muốn, cậu rất muốn là đằng khác, không những chỉ là thái y mà còn là ái nhân của Hiên Viên Nhật nhưng việc đó là không thể mà, cố gắng gượng cười Bình An nói.

- Ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử không đủ năng lực để xem bệnh cho hoàng đế.

Nhìn thái độ nửa thật nửa đùa này của Bình An, Hiên Viên Nhật càng phải làm cho cậu hiểu rõ.

- Đủ hay không là do trẫm quyết, hơn hai năm qua cả thái y viện không ai chữa được bệnh trong lòng trẫm, vậy mà chỉ cần gặp đệ đã khỏi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.