Tất cả đều hết sức giật mình, Bắc Đường Ngạo nhận ra người bị ngất là Bình An vội vàng đi qua nhưng ai đó đã nhanh hơn một bước, bế xốc người đang nằm trên đất lên, Hiên Viên Nhật hét lớn.
- Người của thái y viện, theo trẫm!
Không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người Hiên Viên Nhật ôm Bình An rảo bước về tẩm cung của mình.
Hoàng thượng thật biết cách làm đau tim mọi người a. Đầu tiên là một đại hoàng tử giờ lại tới một kẻ không tên không tuổi, thậm chí đại đa số người ở đây còn phải dựa vào vị trí đứng của Bình An mới xác định được đây là một thái y, thế mà hắn ta mới chỉ bị ngất nhẹ đã khiến hoàng thượng kinh hách đến độ tự mình ra tay lại còn huy động toàn bộ người của thái y viện theo cùng. Xem ra từ ngày mai trở đi, hoàng cung có nhiều chuyện hay để xem rồi.
Bắc Đường Ngạo chỉ biết đứng trơ ra đó nhìn Hiên Viên Nhật bế Bình An lướt qua người mình cho đến khi mọi người tản hết ra, mà vẫn chưa hồi phục tinh thần. Dường như hắn mãi mãi chỉ là kẻ đến sau, không thể nào sánh ngang với Hiên Viên Nhật được.
Vào đến tẩm cung, Hiên Viên Nhật đặt Bình An nằm trên long sàng.
- Điền thái y đâu?
- Có vi thần.
- Mau lên xem thử An nhi thế nào?
Điền thái y chính là người đã được vào thái y viện do tìm được cách giải độc lúc Hiên Viên Nhật chinh chiến ở phương Nam. Trước giờ người khám thai cho Bình An cũng là ông. Sở dĩ Hiên Viên Nhật dùng Điền thái y bởi vì ông là người mới nhập cung lại quan hệ ít, đỡ bị người khác mua chuộc. Hai lần khám trước y đều không cho nhìn mặt nên ông không biết đây là nam nhân lại chính là cậu. Giờ thấy người nằm trên giường là Bình An mà ông quen biết không khỏi ngạc nhiên.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì?
- Dạ dạ.
Buông cánh tay người trên giường xuống xuống, ánh mắt Điền thái y dần trở nên nghiêm trọng.
- Hoàng thượng....
- Sao?
Nhận thấy ông ái ngại nhìn mọi người xung quanh, Hiên Viên Nhật vội ra lệnh.
- Tất cả lui ra ngoài, trừ hai cung nữ bên cạnh Trần thái y.
Lúc này đã không thể chậm trễ, Điền thái y vội báo cáo tình hình.
- Hồi bẩm hoàng thượng! Cậu ấy đã bị vỡ nước ối, chắc là phải sinh trong đêm nay.
- Sinh sao? Vậy nhanh lên.
Điền thái y thầm nghĩ " sinh con nào có nhanh như vậy". Ý ông nói là muốn hoàng thượng hãy chuẩn bị tinh thần.
Vén áo lên thấy cái bụng tròn to bị quấn chặt đến độ như mới mang thai năm, sáu tháng khiến Điền thái y không khỏi kinh hãi. Rốt cuộc là Bình An đã chịu đựng bao nhiêu lâu vậy. Tính toán thời gian theo một ca sinh sản bình thường thì từ lúc bắt đầu cơn đau bụng sinh đến khi vỡ ối, ít cũng phải vài canh giờ. Bàn run run cầm kéo đặt lên.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Sinh con là việc cấp bách, mà mỗi động tác cứ bị hỏi dồn như vậy khiến Điền thái y thêm phần mất tập trung.
- Hạ quan phải cắt lớp vải này trước, cậu ấy quấn chặt bụng sẽ làm đứa bé dễ bị ngạt hơn.
- Rồi rồi, làm đi.
Bình An bắt đầu tỉnh, cảm giác được nằm trên nệm mềm cứ nghĩ là tiệc đã xong. Thấy cậu tỉnh, Điền thái y rất muốn hỏi nhiều thứ, thậm chí còn chưa hoàn hồn khi biết cậu là nam nhân lại có thể mang thai. Tuy nhiên với tư cách là một người thầy thuốc lâu năm, ông biết lúc này nên hỏi những gì.
- Bình An nước ối đã chảy bao lâu?
- Điền đại phu....
Bình An đang còn ngạc nhiên sao lại có thể gặp ông ấy trong hoàn cảnh này kinh hãi nhận ra là mình không phải nằm trên chiếc giường quen thuộc mà là long sàng của hoàng đế. Không để cậu phân tâm đứa bé lại quẫy đạp dữ dội.
- A..... Ah..... đã muốn.. n..... nửa.... canh giờ...
Thời gian quá lâu lo với sở liệu của ông, e là nước ối không còn bao nhiều.
- Hiện tại cậu quá yếu, nhân lúc này ăn chút thiện bổ sung thể lực mới có thể mau chóng sinh tiểu hoàng tử.
Bình An yếu ớt gật đầu một cái. Điền thái y phân phó Thuý Hồng, Thuý Lan đem tới một chén cháo loãng, bất quá Bình An ăn được nửa bát liền không muốn ăn nữa.
Lúc Điền thái y định thoát quần cậu, nhớ ra còn có vị cửu ngũ chí tôn đang đứng ở đây, dù gấp đến độ nào cũng phải để ý đến cung quy, bèn quay sang nói.
- Thỉnh hoàng thượng ra ngoài chờ, chỗ này dơ bẩn sẽ ảnh hưởng đến long thể.
Trước giờ cho dù là hoàng hậu sinh thì hoàng thượng cũng đều ở ngoài vì cho rằng đó là nơi không sạch sẽ. Hiên Viên Nhật biết mình ở lại chỉ làm cho thái y phân tâm đành hậm hực phất áo đi ra.
Sau khi cởi quần xong, Điền thái y cẩn thận tách hai chân Bình An ra hai bên. Phát hiện hậu huyệt đã mở được bốn ngón tay. Hỗn hợp nước ối và máu loãng bị cậu cố kìm kẹp giờ như được giải thoát ồ ồ chảy ra. Màu hồng rất nhanh nhiễm đỏ đệm chăn nhìn thấy mà giật mình.
- Gắng sức... một...hai... ba...
- Ách..... a.... a....
Bình An dùng lực, nghiến chặt răng, căng thân mình lên nhưng vì chịu đựng quá lâu, người chẳng còn mấy phần sức lực nữa, chỉ được khoảng một phút lại ngã xuống. Cả hai lần sinh đều phải vượt cạn thật muốn đoạt mạng cậu mà.
- Cố lên, đã mở được năm ngón rồi....
Bình An cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Theo cơn đau gồng lên, cố sức nắm chặt mảnh vải trắng, liều mạng dùng sức cố đẩy hài tử đi xuống. Thế nhưng qua hơn nửa canh giờ sau vẫn không hề có tiến triển, thậm chí tình hình còn tệ hơn. Điền thái y nóng ruột cũng mất đi tính trầm ổn thường ngày.
Thuý Hồng,Thuý Lan càng không biết làm thế nào? Các nàng phận là nữ nhi không thể lại gần. Liếc mắt thấy công tử đau đớn tới chết lặng mà hoàng tử chưa được sinh ra. Hai người bọn họ cũng gấp đến độ hoảng loạn tinh thần. Chỉ biết cầu mong lão thiên gia phù hộ cho cậu cùng đứa nhỏ.
- Bình An, nghe ta nói. Thai vị có chút không thuận lợi cần phải chỉnh ngôi thai.
Thể lực chống đỡ đã không nổi, Bình An mơ màng gật đầu.
Theo động tác của Điền thái y, Bình An cảm tưởng như vùng bụng mình có một bàn tay thô to xoắn vặn ép đẩy hài tử xuống dưới. Đau bụng sinh vốn đau đớn lại phải chịu thêm áp lực. Có thể nói mỗi lần như thế cậu đau đến tê tâm liệt phế ngay cả sức rên la cũng không còn.
Liên tục vài lần như thế, Bình An chịu đựng không nổi nữa bắt lấy tay Điền thái y thì thào.
- Ta không được.... thật sự.... không được, xin ông.... hãy cứu lấy.... đứa bé.
Điền thái y quát.
- Cậu nói gì vậy! Không gắng lên đứa bé sẽ ngạt thật đấy.
Hiên Viên Nhật ở ngoài nghe được đối thoại hai người phá tan cửa đi vào. Y bước nhanh tới trước mặt Bình An, nhìn thấy thân hình nhỏ bé thống khổ và khuôn mặt tái nhợt của cậu, trong lòng không khỏi nổi sóng nhưng vẫn dứt khoát lạnh lùng.
- Cho dù thế nào cũng phải cứu lấy người lớn, đứa bé.... có thể bỏ.
Bình An thấy Hiên Viên Nhật đột ngột xuất hiện trước mắt nhất thời giật mình một cái, thân thể không tự chủ co rút lại. Giọng nói lạnh băng của y vẫn quanh quẩn trong đầu.
Bình An cười khổ, nếu đây là con y thì y có vô tình như vậy không. Không có lý do gì để ràng buộc y phải giữ đứa bé này thế nên cậu càng phải cố gắng.
- A!.... Đừng.... Đừng.... ta.... ta... sẽ cố gắng.... cầu xin ông.
- A!.... A!.....
Hiên Viên Nhật nhìn Bình An đau lòng không thôi, cậu đang đánh đổi mạng sống để sinh con cho kẻ khác, vừa thương vừa giận đan xen.
- Thai với đã trở về đúng vị trí, cố lên tí nữa. Lão phu sẽ tiếp tục đẩy thai để đẩy nhanh sản trình.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại mỗi Hiên Viên Nhật nên Điền lão phu đành cả gan nói.
- Hoàng thượng, thỉnh người nâng thân trên của Bình An dậy, giữ chặt thắt lưng từ phía sau đừng để cậu ấy lộn xộn.
Hiên Viên Nhật vội vàng làm theo lời thái y nói, nắm chặt lấy thân mình, tiếp thêm cho Bình An sức mạnh. Chỉ một điều nhỏ nhoi ấy cũng đủ làm Bình An thấy mãn nguyện lắm rồi, ít ra lần này cậu không phải chật vật một mình nữa.
Điền thái y đưa tay lên vùng bụng tàn nhẫn đẩy xuống.
Bình An đã đau đến tối tăm mặt mũi, căn bản không cách nào phân biệt, chỉ biết phải nín hơi rặn xuống. Cả hai cánh môi đều bị cắn chặt đến chảy máu.
- Nếu đau quá thì cứ kêu lên.
- Không cần.... lo cho ta.... tiếp tục đi.
Bình An sợ để tiếng kêu phát ra Hiên Viên Nhật sẽ không ngại ngần mà ép cậu bỏ đứa bé nên chừng nào bản thân còn chịu được, cậu sẽ cố chịu.
Rất nhanh, rất nhanh sẽ qua thôi.
Nhìn xuống cửa huyệt đã có thể nhìn thấy tóc màu đen của hài tử, Điền thái y cao hứng kêu to.
- Dùng sức! Nhìn thấy đầu rồi.
- Ah..... Ah..... Ưhm....
Tuy vậy cũng thực không dễ dàng, phần đầu là khó nhất, Bình An đã cố gắng gồng thân mình rặn xuống mà thai nhi vẫn kẹt ở huyệt khẩu không thể thoát ra ngoài.
Nhìn Bình An khổ sở như thế Hiên Viên Nhật ra hiệu cho Điền thái y giữ lại người lớn. Nhưng giờ cho dù chọn ai thì cũng phải bắt buộc sinh ra. Đến mức này chỉ có thể sinh thôi. Nếu may mắn thì giữ lại được mạng hai người còn không thì chỉ còn cách rạch hậu huyệt lấy đứa bé ra. Nhưng như thế tám chín phần cơ thể mẹ sẽ mất máu mà chết.
Thế mà hoàng thượng lại bắt ông phải cứu sống lấy người lớn, thật là tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn thấy ánh mắt rối rắm của Điền thái y,như biết được ý định của Hiên Viên Nhật, Bình An van nài.
- Ta sẽ cố..... xin đừng.... đừng làm hại đứa bé.... xin các người.
- Vậy ngươi còn không mau sinh ra.
Hiên Viên Nhật rất không muốn nói ra những lời tàn nhẫn như thế. Tình hình hiện tại nếu kéo dài sẽ không ổn, đành dùng một chút uy hiếp đối với cậu.
Bình An cắn chặt môi lại bắt đầu những cơn rặn sinh.
- A.... ta sẽ cố..... sinh.... nó... A!!!
"Cầu xin phụ thân, mẫu thân hãy phù hộ cho hài nhi này, dù gì nó cũng là huyết mạch của Trần gia. Nếu con không được, xin hai người hãy bảo hộ nó cùng Bảo Bảo".
Thời gian trôi qua như vô tận, cuối cùng âm thanh mong chờ nhất cũng tới.
- Oa.... oa....
Điền thái y phấn khởi, lau đi mồ hôi trên trán.
- Hồi bẩm hoàng thượng, là một tiểu công chúa.
- Trẫm biết rồi, mang ra ngoài đi.
Bình An nghe được loáng thoáng từ "công chúa", mỉm cười rồi thiếp đi.
Không như sở liệu của Điền thái y và hai cung nữ, biểu cảm của hoàng thượng không hề có một tia cao hứng khi có một tiểu công chúa thậm chí là còn có vẻ bài xích nàng.
Tuy nhiên ông cũng không quan tâm nhiều đến thế, cho đến thời điểm này kết quả như vậy đã là quá tốt rồi.
Hiên Viên Nhật im lặng ngồi bên cạnh Bình An, nắm lấy bàn tay gầy gò trắng bệch suốt một đêm rồi mới rời đi.
Bình An cố gắng mở ra mí mắt khô khốc nhìn lại đã thấy nằm ở trên giường của mình. Theo bản năng xoa bụng mới biết là mình đã sinh rồi, thế nhưng nhìn xung quanh lại không thấy bé đâu cả. Cậu đã từng để lạc mất Bảo nhi một lần, một cảm giác lo sợ bắt đầu xâm chiếm.
- Thuý Hồng!
- Công tử tỉnh rồi.
- Con ta! Con của ta đâu?
- Hoàng thượng đã đưa tiểu công chúa cho bà vú chăm sóc rồi ạ.
Cảm thấy mình thật hồ, hài tử đương nhiên phải cần sữa rồi.
- Vậy khi nào thì ta có thể gặp nó?
- Cái này, nô tỳ cũng không rõ. Hoàng thượng chỉ dặn dò chăm sóc công tử rồi không có phân phó gì thêm nữa.
Hai ngày sau Bình An đã đỡ hơn nhiều, có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại. Vậy mà từ đó đến giờ không hề thấy Hiên Viên Nhật huống chi là Tiểu Bảo Bảo, cứ lo sợ chuyện gì đã xảy ra vì lúc sinh nhớ mang máng là y bắt bỏ đứa bé.
- Ngươi không lừa ta chứ, có phải con ta có chuyện chẳng lành không? Sao đến giờ này ta vẫn chưa được gặp nó?
- Nô tỳ không lừa gạt công tử, tiểu công chúa hoàn toàn khỏe mạnh.
- Vậy thì tại sao, tại sao ta lại không được gặp nó? Ngươi nói đi.
- Là ta!
Trong nháy mắt, tất cả ngưng bặt, hạ nhân cuống quýt quỳ xuống, Hiên Viên Nhật vẫn còn khoác triều phục trên người nhanh chóng bước vào.
- Các ngươi lui ra cả đi.
- Vâng, thưa hoàng thượng.
Bình An đợi không được vừa thấy Thuý Hồng khuất dạng đã truy vấn.
- Hoàng thượng, có phải... có phải hài tử có mệnh hệ gì không?
- Ngươi yên tâm, cho đến giờ này tất cả đều hảo.
- Vậy... cầu xin người cho ta gặp một lần đi, chỉ.... một lần thôi cũng được.
- Ngươi có khi nào nghĩ đến trẫm không hả? Sự việc lần này khiến trong cung không ai mà không biết trẫm đã có thêm một tiểu công chúa nhưng nếu họ trông thấy nó lại không giống trẫm mà giống tướng quân của mình thì ngươi nghĩ chuyện sẽ thế nào?Nực cười hơn lại có kẻ chúc mừng trẫm khi có trưởng nữ cùng ngày sinh với mình. Ngươi có biết trẫm phải cố gắng trấn tĩnh bản thân như thế nào không?
Bình An biết mình sai, liền khúm núm.
- Xin lỗi... xin lỗi... tiểu nhân biết sai rồi.... là tiểu nhân đã quá phận. Vậy... vậy.... giờ nó đang ở chỗ nào?
Hiên Viên Nhật hạ giọng.
- Trẫm đã sắp xếp cho nó một chỗ an toàn, nói là công chúa ngọc thể không khỏe, phải gửi ở chùa vài năm.
- Vài năm???
- Trước mắt cứ thế đã. Nếu không có lệnh của trẫm, bất kỳ kẻ nào cũng không được gặp kể cả ngươi lẫn phụ thân của nó. Hơn nữa trước kia ngươi chỉ cầu tình cho nó được sống trẫm đã đáp ứng rồi giờ ngươi còn muốn gì nữa. Làm người nên biết như thế nào là đủ.
Bình An quỳ xuống, giập đầu rối rít.
- Tiểu nhân đội ơn hoàng thượng! Đại ân đại đức của hoàng thượng tiểu nhân tuyệt đối không bao giờ quên.
Chỉ cần nó được sống là tốt rồi. Có khi sống ở trên chùa lại hạnh phúc hơn, chỉ tiếc là chưa được nhìn thấy nó một lần. Dù gì cũng hơn chín tháng trong bụng mong ngóng từng ngày, vừa ra đời còn chưa kịp liếc mắt lấy một cái đã bị mang đi. Nếu hôm đó bản thân cố gắng thêm một chút thôi đừng hôn mê sớm như vậy, biết đâu... biết đâu sẽ thấy được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]