Chương trước
Chương sau
Đảo mắt một cái mùa đông lạnh giá đã ùa về.

Dưới ánh nến lay lắt giữa núi rừng, Bắc Đường Ngạo đang xem thư tín do thủ hạ gửi đến. Trời mùa đông ở biên giới so với kinh thành phải lạnh gấp mấy lần, tuyết giăng kín khắp lối đi nên giờ hắn mới nhận được tin Bình An đã hoài thai. Bóp chặt tờ giấy trong tay, Bắc Đường Ngạo lại tưởng tượng về thân ảnh người kia.

Trong thư có đề cập đến có khoảng thời gian Điền thái y phải thường xuyên túc trực bên cạnh Bình An làm Bắc Đường Ngạo hận không thể trở về tìm hiểu cho ra lẽ là cậu đang sống thế nào? Không biết mùa đông giá rét này với cơ thể hư nhược đó có chịu nổi không? Hồi ở cùng nhau mỗi ngày hắn đã ra lệnh cho người hầu đặt thêm mấy bếp than vào phòng rồi mà một người quen sống ở phía Nam ấm áp vẫn còn khó thích ứng với cái lạnh nữa là nói gì tới thời tiết khắc nghiệt như năm nay.

Đọc đến cuối thư dường như còn thấy thiếu một thông tin rất quan trọng Bắc Đường Ngạo ngước lên.

- Vậy còn đứa bé?

- Bẩm chủ tử.... không có thông tin.

- Không có thông tin??

- Đứa bé được bảo hộ quá kĩ, nghe nói từ khi sinh ngoại trừ những kẻ thân cận chăm sóc bất kỳ ai cũng không được gặp thậm chí...

- Thậm chí sao?

- Thậm chí đến ngay cả người mà chủ tử đang điều tra cũng không có cơ hội được thấy.

- Bình An?

Người đứng đối diện khẽ gật đầu.

Dương Đông Quân vén màn lên định bước vào báo cáo tình hình tuyết đã ngập muốn nửa mét, rất bất lợi cho những kế hoạch đã đề ra, muốn hỏi xem chủ ý của Bắc Đường Ngạo thế nào bất chợt nghe được đối thoại của bọn họ.

Đứa bé? Bắc Đường Ngạo đang tìm đứa bé nào? Chẳng lẽ là con của người đó.

Sự việc của Bình An vốn trong một lần vô tình Dương Đông Quân nghe được. Ban đầu Đông Quân cũng rất kinh hách như bao người khác nhưng sau cùng không để ý nhiều, giờ nghe Bắc Đường Ngạo nhắc đến khiến cậu có chút nghi vấn.

Con của người kia sao lại liên quan đến Bắc Đường Ngạo? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

Xuất thần một hồi lâu mãi đến khi thuộc hạ của Bắc Đường Ngạo bước ra, Dương Đông Quân mới vội vàng tìm cách né đi. Qua lỗ nhỏ nhìn thấy được lá thư đang bị hắn bóp nát trong tay Đông Quân suy đoán có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra.

Gần hai năm rồi nhưng Bắc Đường Ngạo chưa phút giây nào nguôi ngoai tưởng nhớ về người nọ. Còn mối quan hệ giữa Bắc Đường Ngạo và Dương Đông Quân sau sự việc phát sinh lần kia không những không cải thiện lại càng tệ hơn, thế nhưng Bắc Đường Ngạo lại cố tình không đồng ý để cậu chuyển đến doanh trại khác. Không biết cậu nên vui hay buồn đây?

Dương Đông Quân buông rèm xuống nhẹ nhàng lui ra, những lúc như thế này có nói gì với Bắc Đường Ngạo đều là vô nghĩa.

Bắc Đường Ngạo lôi từ trong lồng ngực ra một chiếc vòng bằng ngọc nhỏ xinh. Từ khi biết sự có mặt của Thiên Ân hắn đã bắt đầu làm ra lễ vật này. Những lúc mệt mỏi hắn lại lấy nó ra ngắm rồi tưởng tượng vô số lần không biết hài tử kia trông như thế nào?Mặc dù rất hy vọng bé thừa hưởng được nét đẹp từ Bình An thì Bắc Đường Ngạo vẫn có chút mong chờ nó có chút gì đó di truyền từ mình.

Nếu không có gì khác biệt, đồng dạng cùng những hài tử khác thì chắc là Thiên Ân đã biết đi, thậm chí biết nói chuyện rồi.

Bắc Đường Ngạo tưởng tượng một ngày nào đó nghe được từ "cha" không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào? Là ngạc nhiên, kinh hỉ hay sẽ cảm động đến không nói nên lời. Bắc Đường Ngạo luôn đếm từng phút giây để đến được khoảnh khắc ấy nhưng ngay đến cả Bình An cũng không có cơ hội gặp nói gì tới hắn đây.

Bắc Đường Ngạo biết với tính cách của Hiên Viên Nhật cố ý tách Bình An ra xa Thiên Ân ra và điên cuồng bắt cậu mang thai là để quên đi bé.

Biết là vậy, song hắn có thể làm gì?

Chưa bao giờ Bắc Đường Ngạo cảm thấy mình vô dụng như lúc này. Chỉ trách hắn và người địa vị quá khác xa nhau, nếu Hiên Viên Nhật không phải hoàng đế, không phải là kẻ đứng đầu Nam Hán này thì hắn đã có thể đường đường chính chính cạnh tranh cùng y với tư cách là hai đại nam nhân.

Ngặt một nỗi số phận lại muốn trêu ngươi Hiên Viên Nhật và Bắc Đường Ngạo là phận quân thần, để đối chọi lại y chỉ có một cách duy nhất là... tạo phản. Ý nghĩ này không phải chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.

May là Bắc Đường Ngạo vẫn còn lý trí, hắn không thể kéo hàng nghìn hàng vạn bách tính vào cuộc tình chiến giữa hắn và Hiên Viên Nhật. Như vậy cho dù có giành được Bình An về tay mình thì hắn sẽ thế nào? Hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ bị người đời phỉ nhổ, là một kẻ lấy máu thịt của người khác ra đùa giỡn.

Và cho dù có thế nào Bắc Đường Ngạo cũng phải thừa nhận một điều rằng Hiên Viên Nhật làm vua thực hợp hơn hắn.

- ------------

Bên này Bình An xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm.

- Lại một hồi tuyết lớn....

Thuý Hồng thả vào bếp lò một ít than, nhìn sắc trời nói.

- Đúng vậy, hai mùa đông trước người cũng nói câu này với nô tỳ nhưng tuyết năm nay có vẻ dày đặc hơn mọi năm. Công tử có lạnh không? Để nô tỳ lấy thêm một chiếc áo khoác cho người.

Bình An xoa cái bụng đang quẫy đạp.

- Không cần đâu, hài tử dường như cũng muốn ngắm tuyết. Qua đợt mùa đông này nó sẽ ra đời vậy là phải chờ gần một năm nữa mới lại được chứng kiến.

Nhưng là không phải cùng với cậu.

Chỉ hơn ba tháng khoảng một trăm ngày nữa, hài tử sẽ bị người ta đưa đi, không rõ là tới chỗ nào chỉ biết rằng Bình An sẽ không được gặp. Điều duy nhất may ra cậu có thể biết được chính là nam hài hay nữ hài, còn lại đều là hình ảnh trong tưởng tượng mà thôi. Nếu một ngày nào đó ba huynh đệ tỷ muội chúng sống với nhau sẽ ra sao nhỉ? Chắc là náo nhiệt lắm, giống như A Sửu và A Dần lớn tướng rồi mà vẫn còn giở tính trẻ con.

Nghĩ đến đây Bình An bất giác mỉm cười.

- Công tử?

- Nói đi.

- Ngày mai là dịp tụ họp thưởng trà với các vị phi tần nhưng thời tiết xấu như thế này có nên thông báo xin hoãn không ạ?

- Cứ theo ý ngươi đi.

- Vâng.

Đáng lẽ ra vụ gặp mặt thường lệ ấy hay được tổ chức cung của Trương Phi Yến tuy nhiên từ lúc Bình An mang thai các nàng lấy lý do đến thăm cậu nên nghiễm nhiên Vĩnh Hoà cung lại thành nơi tụ họp. Không chỉ Phi Yến, Minh Châu và Bích Ngọc mà nhiều người khác cũng hay lui tới nơi này thăm Bình An. Các nàng không còn ăn nói ác ý như trước nữa, thỉnh thoảng còn chuyện trò, tặng cho Bình An những vật nhỏ xinh để chào đón bé con, dần dần khiến cậu buông xuống cảnh giác.

Nhưng Bình An đâu ngờ được rằng câu nói của Thuý Hồng lúc trước quá chính xác, lòng dạ đàn bà nhất là chốn thâm cung này, hậu cung ba nghìn người tranh sủng một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Từ chập choạng giờ dậu dùng bữa tối xong, Bình An đã cảm giác được bụng dưới ẩn nhẫn đau. Hai tháng nay đôi lúc vẫn có hiện trạng ấy bởi vì thân thể cậu không tốt, mang thai hài tử này vất vả hơn nhiều nên cậu cũng cho đó là chuyện bình thường.

Bất quá càng về sau, cơn đau kéo tới nhiều thêm, đến đêm thấy tình hình thực không ổn, Bình An kêu to.

- Thuý Lan!

- Có nô tỳ.

- Gọi.... gọi thái.... y cho.... ta.

- Công tử người làm sao vậy? Người đâu.... mau mau truyền thái y.

Bụng truyền đến cơn chuyển động như tra tấn nói không nên lời, Bình An chỉ có thể từng chút thở gấp hít lấy không khí, trên khuôn mặt dầy đặc mồ hôi không có lấy một tia huyết sắc. Thuý Lan vội vàng dìu Bình An đến bên giường nhìn toàn thân chủ tử ướt đẫm mồ hôi lạnh trong lòng nàng có một dự cảm không lành.

- Công tử! Kiên trì, thái y rất nhanh liền tới.

- A! Đau quá!

Bụng quặn thắt, từ kẽ răng nghiến chặt của Bình An thoát ra những tiếng rên rỉ, mồ hôi rơi trên khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng. Bàn tay ôm chặt lấy bụng cong gập người như con tôm nhưng vẫn không áp chế cơn đau đang lan tràn khắp toàn thân.

Đến lúc không chờ được nữa rốt cuộc Điền thái y cũng tới nơi, Bình An cảm nhận được có cái gì chảy ra dưới hạ thân.

Là máu nhưng là máu đỏ sẫm pha chút đen.

- Thái y, xin ông nhanh lên.... công tử đang rất nguy kịch.

Đập vào mắt Điền thái y là một vũng máu, ông chạy lại đỡ Bình An vừa giao phó.

- Đem chậu nước nóng và khăn sạch đến đây.

Bình An gian nan nắm chặt lấy tay ông.

- Ta đau quá, cứu.... cứu lấy hài tử....

Nói chưa xong câu Bình An đã ngất đi, Điền thái y bắt mạch cảm nhận tim thai thật yếu ớt khó dò minh chứng cho sự lành ít dữ nhiều. Tuy nhiên cho dù chỉ là hơi thở yếu ớt thì trách nhiệm của ông vẫn phải cố gắng giữ nó đến giây phút cuối cùng.

Không dám chậm trễ Điền thái y cho Bình An một liều thuốc an thai nhưng là thuốc chưa kịp phát huy tác dụng đã nghe tim thai.... không còn đập nữa.

Nhìn biểu cảm của ông, Thuý Lan chỉ sợ điều mình sợ hãi đã xảy ra.

- Điền thái y.... công tử và hoàng tử sao rồi?

Điền thái y lắc đầu bất lực.

- Không giữ được đứa bé.

Cả người nàng cứng đờ nhìn cái bụng nhô cao nằm yên ổn không còn máy thai như hàng ngày vẫn được chứng kiến nữa đến nỗi không hề nghe ông đang nói gì tiếp theo.

Điền thái y rất nhanh khôi phục tinh thần. Thai nhi hơn 6 tháng đã thành hình có uống thuốc phá thai cũng không có công hiệu, chỉ có thể đẻ ra. Không tình nguyện nhét vào miệng Bình An một viên thúc sinh, kích thích mở sản đạo, Điền thái y thoát quần cậu xuống, banh chân ra hai bên chuẩn bị đỡ đẻ. Trong cơn mê man Bình An vì đau mà bật tỉnh cuối cùng đứa bé cũng thoát ra ngoài giống như một ca đẻ bình thường.

Là một nam hài.

Bên ngoài mọi người cũng gấp đến độ đi đi lại lại không yên, Thuý Hồng từ lúc thấy Bình An đau đớn dữ dội đã vội chạy đến tẩm cung của hoàng đế nhưng vị đội cận vệ giữ lại bên ngoài.

- Hoàng thượng! Cho nô tỳ gặp hoàng thượng.

- Hoàng thượng là người ai muốn gặp cũng được sao?

- Đây là chuyện gấp, xin đại nhân cho nô tỳ gặp hoàng thượng.

Quân lính đã đuổi đi rồi nhưng nàng không chịu, làm ầm ĩ trước cửa phòng, Hiên Viên Nhật đang nhắm mắt dưỡng thần bị tiếng ồn làm tỉnh, khó chịu nói.

- Có chuyện gì vậy?

- Bẩm hoàng thượng, có một cung nữ muốn gặp người, quân lính đã đuổi mãi nhưng nàng ta vẫn không chịu đi.

- Cấm vệ quân mà không giải quyết được một nô tỳ hả?

- Xin hoàng thượng bớt giận, nô tài đi làm ngay.

Ngay đến một nô tỳ cũng dám đến đây làm loạn, Hiên Viên Nhật bực bội quát, lại nghe loáng thoáng từ chuyện gấp, chợt gọi người quay lại.

- Là cung nữ ở đâu?

- Để nô tài ra hỏi.

Chỉ chốc lát, Ngụy công công đã quay lại với vẻ mặt lo lắng

- Hồi bẩm hoàng thượng, là cung nữ của Vĩnh Hoà cung, nghe nói....

- Vĩnh Hoà cung?

Hiên Viên Nhật nhảy dậy bước ra ngoài, nhìn thấy long nhan nàng vui mừng chảy nước mắt.

- Hoàng thượng! Công tử.... công tử đang nguy kịch....

Hiên Viên Nhật lao ngay đến Vĩnh Hoà cung vừa đi vừa hỏi tình hình, Thuý Hồng đã đến đây chờ y từ hơn một canh giờ trước căn bản không biết cụ thể hiện tại ra sao chỉ dám nói là dường như bụng của Bình An rất đau. Y không nghe nổi nữa cước bộ nhanh gấp mấy lần bình thường, đến nơi đã thấy cung nữ bưng mấy chậu nhuốm đỏ máu chạy ra.

- An nhi!

Thấy Bình An an tĩnh nằm đó, cái bụng đã xẹp trở về như ban đầu, Hiên Viên Nhật gầm lên.

- Nói cho trẫm biết là đã xảy ra chuyện gì?

Tất cả quỳ rạp xuống, Điền thái y vẫn là người đứng ra bẩm báo.

- Xin hoàng thượng tha tội, Trần quý nhân.... sinh non.

- Sinh non, sao có thể? Trẫm đã lệnh cho các ngươi phải chăm sóc cẩn thận sao lại để chuyện thành ra thế này. Vậy còn An nhi?

- Trần quý nhân bị lao lực quá độ, tạm thời thần đã cho uống một liều an thần, thần sẽ tích cực điều tra chuyện này.

Hiên Viên Nhật nhìn lên gương mặt tái nhợt kia, đứa con y đã cố gắng đã hy vọng rất lâu rồi, khi sinh ra sẽ cùng Bình An chăm sóc nó, dần dần bồi đắp tình cảm cho cậu.

Là ai? Là ai đã phá hỏng tất cả? Tốt nhất đừng để trẫm bắt được ngươi!

Hôm sau, lần đầu tiên từ khi đăng cơ Duệ Tông hoàng đế không lên thiết triều, Hiên Viên Nhật đã túc trực bên Bình An cả đêm không hề chợp mắt, lúc này mệt mỏi mà thiếp đi.

Bình An đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, trong sân vườn bao quanh một một ngôi nhà tranh nho nhỏ, cậu đang cùng với một bé con khả ái chơi đùa.

- Ha Ha! Phụ thân, người đến bắt con đi, con ở bên này nè.

- Hài tử, cẩn thận kẻo ngã.

- Không đâu, người sẽ bắt được con mất.

Bình An mỉm cười đối lại với gương mặt trẻ con tươi cười nhưng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong mãnh liệt cuốn lấy mọi thứ trước mắt bao gồm cả bé con cách cậu chưa đầy hai bước chân.

- A! Phụ thân... con đau quá, cứu con...

- Đừng... Đừng đi.... Đừng đưa con ta đi....

- Phụ thân.... cao quá.... con sợ.

- Hài tử.... không.... Ta không còn gì hết đừng rời xa phụ thân.

Bình An cố gắng vươn tay ra song bé con cứ cách cậu xa dần, xa dần rồi cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

Bỗng nhiên cơ thể như chạm nhẹ vào vật gì đó, cảm giác đau đớn thay phiên nhau ùn ùn kéo đến, Bình An từ từ nâng mí mắt trĩu nặng nhìn lên rèm giường màu xanh quen thuộc khẽ khàng lay động.

Thì ra tất cả chỉ là mơ. Nhưng hài tử vừa rồi khóc ngừng khóc gọi phụ thân là ai. Bình An đột nhiên nhận thấy trên người tựa hồ mất đi vật gì, cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Là hài tử.

Chính là không dám tin, Bình An đặt tay lên vùng bụng xác nhận, thấy có sự khác thường, lật chăn lên thấy mình được mặc một bộ trung y màu trắng, cái bụng tròn to mấy tháng qua không còn nữa. Bình An nôn nóng đến độ muốn lập tức xuống giường đi tìm. Ngoảnh sang thấy Hiên Viên Nhật ngủ gục bên cạnh, cậu chẳng còn tâm trí để ý đến y nữa, chỉ liên tục độc thoại.

- Con của ta, con của ta đâu?

Hiên Viên Nhật giật mình.

- Đệ tỉnh rồi.

- Hoàng thượng! Con của tiểu nhân đâu?

- Thực.... xin lỗi.

- Tại sao lại xin lỗi? Hoàng thượng người giấu con của tiểu nhân đâu rồi?

- Không phải, không phải.... An nhi.

Đúng rồi, không phải đang là buổi sáng sao? Đáng lẽ Hiên Viên Nhật đang ở trên đại điện cơ mà? Tại sao lại xuất hiện chỗ này? Có phải là đến đây để cướp mất bé con của cậu không?

Bình An đột nhiên lao đến chộp lấy hai vai Hiên Viên Nhật lắc mạnh.

- Hoàng thượng, tiểu nhân biết sai rồi.... sẽ không để hài tử bị ướt nữa.... xin hoàng thượng trả lại con cho tiểu nhân.... chẳng phải là nó được ở với tiểu nhân mười tháng sao.... giờ mới được sáu tháng cơ mà.

Hiên Viên Nhật ôm chặt lấy cơ thể đang lâm vào hoảng loạn, vẻ mặt và lời cầu xin của Bình An tựa hồ đã xé rách tim y, đau đến gần như không thể thở.

- Xin lỗi.... xin lỗi....

Bình An giãy giụa khỏi vòng tay Hiên Viên Nhật.

- Trả lại con cho ta.... các người không được lấy nó đi... Trả lại đây...

- Tỉnh lại đi An nhi.

Cảm giác Bình An ngày càng mất bình tĩnh.

- Thái y! thái y đâu?

Bình An được cho uống thuốc an thần đã ngủ thiếp đi.

- Sao An nhi lại như thế?

- Dựa vào phản ứng vừa rồi của Trần quý nhân rất có thể ngài ấy đã bị kinh hách tột độ trước thông tin đau buồn về nhị hoàng tử dẫn đến không làm chủ được lời nói, hành động cũng như suy nghĩ của mình.

Nói một câu dài như vậy thực chất có thể tóm gọn trong một chữ là Bình An có nguy cơ đã hoá điên, nhưng Điền thái y đương nhiên không dám sử dụng từ đó.

- Chúng kéo dài bao lâu? Có nguy hiểm không?

- Vấn đề ấy còn phụ thuộc vào mức độ và thời gian chịu đựng nỗi sợ hãi của mỗi người. Có thể là một vài ngày, một vài năm thậm chí là.... cả đời. Đợi ngài ấy tỉnh dậy thần sẽ kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa.

Thấy Điền thái y dường như muốn nói gì thêm, Hiên Viên Nhật ra lệnh.

- Còn gì nữa?

- Hoàng thượng có lẽ nên chuẩn bị tinh thần trước, có thể Trần quý nhân sẽ có cảm giác hoảng sợ, bài xích khi tiếp xúc với người khác nhất là... nhất là đối với người đã thành bóng ma trong lòng ngài ấy.

Điền thái y không nói rõ ràng nhưng Hiên Viên Nhật biết rõ người mà ông ấy muốn nhắc tới là ai.

Là y.

Chính y đã hại Bình An tới nông nỗi này, y đã ép cậu mang thai nhưng cuối cùng lại không bảo hộ được đứa bé.

Tất cả đều là lỗi của y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.