Hiên Viên Nhật cáu kỉnh đi qua đi lại trong gian phòng rộng lớn. Hơn trăm quyển sách trên giá sách, mấy xấp tấu chương thường ngày xếp chồng chất trên ngự án nay đã bị chủ nhân ném tán loạn xuống đất. Ngoài phòng, một loạt cung nữ đều cẩn thận nín thở, lúc này ai dám đưa đầu ra cho hoàng thượng chém chứ.
Quyết định của bọn họ là sáng suốt, giờ phút này tâm tình của Hiên Viên Nhật mất bình tĩnh tựa như mặt biển vừa mới bị bão táp quét qua. Ban đầu y tưởng rằng mình còn có thể nhẫn nại mấy năm nhưng vừa nhận được tin báo chưa kịp làm rõ tình hình đã đứng ngồi không yên chạy đi tìm Bình An truy vấn.
Ngọn lửa ghen tuông nhất thời nổi giận, tàn nhẫn tổn thương người kia. Sau khi trải qua một lần nữa tra tấn tuy đã sớm dự đoán và chuẩn bị cho cơn phẫn nộ của Bình An thế nhưng chờ đợi y chỉ có khuôn mặt đã hoàn toàn lạnh lùng.
Bình An trước sau vẫn cứ xem như chuyện phát sinh hôm qua không phải trên người mình mà chỉ nằng nặc muốn biết lúc nào bản thân có thể rời đi. Không dám hứa hẹn, Hiên Viên Nhật chỉ còn cách trốn chạy và một mình phát điên như thế này đây.
So với các cung nữ nhỏ tuổi lo lắng khi lần đầu chứng kiến hoàng thượng bạo phát thì Ngụy công công vẫn duy trì tư thế thường ngày đứng im lặng cung kính như một pho tượng. Lúc sáng thấy hoàng thượng rời khỏi Phượng Ninh cung với tâm tình ủ rũ cộng thêm dấu tích kia trên khuôn mặt anh tuấn. Trải qua một đêm vết sưng sắp tiêu tan nhưng vết bầm thì chưa hết nên chỉ cần chú ý một chút là có thể thấy được. Tuy không tường tận chứng kiến song Ngụy công công mơ hồ hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này. Bình An lúc còn là một nhân vật không tên không tuổi sống ở biệt viện hay khi đã trở thành hoàng hậu địa vị dưới một người trên vạn người đều chưa có tiền lệ đánh hạ nhân nói gì đến xâm phạm long nhan.
Lý do để hoàng hậu đánh một cái tát kia chỉ có thể là hoàng thượng lại một lần nữa nóng vội mà giẫm vào vết xe đổ bất quá xem ra sự việc bây giờ không còn dễ dàng giải quyết như trước.
Haizzzz.....Ông nhẹ giọng thở dài.
- ---------
Bắc Đường Ngạo biết sự việc này đã là chuyện của mấy ngày sau.
Nếu Hiên Viên Nhật không phải là vị cửu ngũ chí tôn, Bắc Đường Ngạo thật muốn xông tới đánh y một trận nhừ tử cho tỉnh ra. Người mà hắn chạm còn sợ vỡ, cầm còn sợ tan mà y lại không hề biết thương hương tiếc ngọc đối đãi tàn nhẫn.
Song Bắc Đường Ngạo không tài nào gặp được Hiên Viên Nhật cho dù đã kiên nhẫn chờ đợi bao nhiêu ngày, thẳng đến giới hạn chịu đựng của bản thân, hắn to gan lớn mật đem thế lực của mình ra uy hiếp, y mới để dàn cấm vệ quân né sang một bên cho hắn tiêu sái bước vào. Không phải Hiên Viên Nhật sợ Bắc Đường Ngạo nhưng với địa vị của hắn hiện giờ, muốn đấu lại y chịu tổn thất cũng không ít.
- Ta...
Hiên Viên Nhật biết Bắc Đường Ngạo muốn nói cái gì, ngoài chuyện đòi người từ y ra còn việc gì khiến một người cẩn trọng như hắn lại có thể lấy chuyện khiêu chiến ra đùa. Hiên Viên Nhật đưa tay ra ngăn cản, Bắc Đường Ngạo không tình nguyện vẫn cố đợi xem y muốn nói cái gì. Nếu lại muốn điều hắn đến một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, hắn sẽ không ngần ngại mà cho thi triển theo kế hoạch.
- Đối với ngươi, An nhi có địa vị như thế nào?
Hiên Viên Nhật đã rõ tình cảm mà Bắc Đường Ngạo dành cho Bình An như ban ngày nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi lại.
Bắc Đường Ngạo dường như không cần suy nghĩ đã ngay lập tức nói ra hai tiếng.
- Tất cả!
Gật đầu, Hiên Viên Nhật có vẻ rất hài lòng vơi đáp án này.
- Hảo! Ngươi dẫn đệ ấy đi đi.
Mọi chuyện ngoài sở liệu của Bắc Đường Ngạo, những tưởng Hiên Viên Nhật sẽ quát mắng, hay nặng hơn là khép hắn vào tội khi quân tạo phản. Ngang nhiên nói muốn cướp hoàng hậu từ trong tay hoàng thượng chỉ có thể là chán sống rồi.
Nhưng Hiên Viên Nhật vừa nói gì? Một người tính chiếm hữu còn hơn cả loài chúa tể sơn lâm lại có lúc chủ động thả người?
Mặc kệ lý do là gì đi chăng nữa, mọi chuyện được giải quyết trong êm đẹp Bắc Đường Ngạo không cần nhọc công quan tâm nguyên nhân khiến Hiên Viên Nhật làm vậy. Chuyện tốt bây giờ là Bình An đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của người này, từ nay có thể cho hắn đường đường chính chính theo đuổi.
Bên này, Bình An không có việc gì làm, nhàm chán đi lại trong phòng đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vô thức sờ sờ ống tay áo.
Đã hơn mười ngày kể từ khi xảy ra chuyện, người kia không xuất hiện nữa.
Loanh quanh một hồi, trời đã dần tối sầm xuống, các cung nữ bắt đầu treo lồng đèn lên bốn góc trong cung điện, trong phòng cũng đã được thắp nến sáng rực. Cậu cứ ngồi vậy mà bất tri bất giác đã tới nửa đêm.
Ngoài cửa sổ ánh trăng rất long lanh, tuy không phải là mười lăm, mặt trăng cũng không tròn, nhưng ánh trăng sáng bạc trải nhẹ trên đất, chiếu xuống cảnh sắc mông lung cũng làm cho nó có một nét riêng biệt.
Chợt Ngụy công công sang bẩm báo là hoàng thượng đã chuẩn bị một chút bàn tiệc thỉnh hoàng hậu sang cùng thưởng thức điểm tâm cùng cảnh đẹp đêm nay.
Bình An cười lạnh, tình hình của cậu và y bây giờ còn có thể ngồi chung một cái bàn nhàn nhã mà ngắm trăng được hay sao? Hay là học theo các cố nhân dưới ánh trăng đàm đạo chuyện xưa. Nhưng giữa hai người ngoài những tháng ngày dằn vặt đày đọa nhau ra thì còn có gì để nói.
Hiên Viên Nhật biết nếu để Bình An chọn lựa chắc chắn cậu sẽ không đi cho nên y phân phó cho Ngụy công công chừng nào thỉnh được hoàng hậu rời khỏi Phượng Ninh cung mới được phép trở về.
Bình An cũng không đành lòng làm khó một nô tài đầu đã hai màu tóc nên đi khoác thêm một kiện áo cùng Ngụy công công đến dưới trăng trong ngự hoa viên.
Ánh trăng mờ ảo che lấp đi cảnh tượng ngày thường trong ngự hoa viên, làm cho không thấy rõ toàn cảnh, nhưng ánh trăng kia lại khiến những thực vật hiện ra những hình dạng tinh tế, không có muôn hoa khoe sắc của ban ngày nhưng lại có một cảnh phong tình mông lung.
Trong mái đình của ngự hoa viên, quả nhiên cung nữ thái giám đã dọn một bàn tiệc nhỏ tinh xảo, thấy hoàng hậu đến, lập tức quì xuống hành lễ.
Ngụy công công công dẫn cậu đi vào trong mái đình, cùng những cung nhân kia hành lễ với hai người xong đều cáo lui, trong ngự hoa viên rộng lớn, chỉ còn lại Hiên Viên Nhật và Trần Bình An.
- Hôm nay ánh trăng quả thật rất đẹp... sắc đêm như vậy rất hiếm thấy.
Hiên Viên Nhật cầm chén rượu lên lại rót một chén rượu cho Bình An, trong bóng đêm hiện ra một luồng chất lỏng trong suốt cùng mùi hương nồng nàn lan ra bốn phía, khiến người ta chưa uống đã say.
- An nhi! Đây là mỹ tửu do phương Bắc tiến cống, nghe nói một năm cũng chỉ làm được mười bình, thật rất trân quí, nào, uống thử xem.
Nhìn cử chỉ biểu tình của Hiên Viên Nhật, lại nghe y nói rượu này thần diệu như vậy, Bình An không thích rượu, cũng không nỡ phá đi sự cao hứng của người đối diện cầm lấy chén rượu sóng sánh phản chiếu ánh trăng, khẽ nhấp một ngụm mỹ tửu.
Trên tay bưng chén rượu, mắt không rời khỏi dung nhan của Bình An khắc nào, sự phòng bị nằm sâu trong đôi mắt đó chưa hề thuyên giảm kể từ khi cậu ngồi xuống, nhất thời khiến Hiên Viên Nhật cười khổ không dám nhìn gần.
Nhìn chén rượu trong tay Bình An đã cạn, Hiên Viên Nhật lại đích thân châm thêm rượu cho cậu, rất nhanh, y cũng rót cho mình một chén như thế ngửa cổ uống một hơi.
- An nhi, lần đầu tiên ta cùng đệ uống rượu là khi nào nhỉ... phải rồi... là sinh thần mười tám tuổi của đệ... tính đến nay đã chín năm rồi.
Bình An không có tâm tình ngồi đi nghe Hiên Viên Nhật lảm nhảm về những chuyện xưa cũ, đưa tay ngăn cản y rót cho bản thân chén thứ ba.
- Ngươi say rồi.
Hiên Viên Nhật lắc đầu cười.
- Mới hai chén rượu mà thôi, ta sao có thể say được.
Rồi lại nghe y ôn nhu nói tiếp.
- Đệ biết không? Từ ánh mắt đầu tiên ta đã nhận định đệ. Nhiều năm như vậy ta vẫn là chưa từng thay lòng...
Rượu được tiến cống tất nhiên công dụng hơn hẳn rượu thường. Bình An tuy mới nhấp hai chén nhưng cũng làm cho thần trí cậu mơ hồ đi nhiều. Đôi mắt vì tác dụng của rượu mà phủ lên một tầng hơi nước, gương mặt dần dần ửng hồng lên, càng tôn thêm vẻ đẹp cho đôi môi mê người...
Chết tiệt, Hiên Viên Nhật lúc này cũng đã rót kha khá rượu vào bụng nhìn Bình An ở trước mắt, rõ ràng cảm thấy... mình đã nổi lên phản ứng.
Bình An đưa tầm mắt lơ đãng lên nhìn ánh trắng, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm dường như đang tán thưởng điều gì.
Đôi môi đỏ hồng kia khép khép mở mở, giống như một loại phẩm cấp mê người...
Ánh trăng đổ xuống người của hai người, tựa như phủ lên một tầng cát trắng, khiến không khí càng trở nên kì diệu, ấm áp.
Nhìn hình dáng mê hoặc của người kia, Hiên Viên Nhật cũng dần dần đưa mặt tới... đến gần, lại đến gần...
Khi đôi môi kia đã gần trong gang tấc, Bình An đột ngột quay đầu, Hiên Viên Nhật giật mình, trong tích tắc thần trí sực tỉnh.
Chửi thầm một câu, An nhi lần này tuyệt đối không tha cho mình rồi.
- Nếu không còn việc gì ta đây xin phép về trước.
- Đợi một chút.
Hiên Viên Nhật vốn định giải thích lại nhớ tới lý do hôm nay mình ngồi ở đây, y luồn tay vào ngực lấy ra một hộp gỗ tinh xảo đặt lên bàn.
- Cái này cho đệ.
Bình An đúng là hết nói nổi, lần trước Hiên Viên Nhật mới vừa tặng cậu bộ ấm chén trà bằng ngọc phỉ thúy, trước nữa lại là viên dạ minh châu nghe nói độc nhất vô nhị. Không biết lần này sẽ là bảo vật gì của thế gian nữa đây?
Bất quá cái cậu cần không phải là những vật thể vô tri vô giác này.
- Không đồng dạng với những thứ khác, chắc chắn lần này đệ sẽ cao hứng.
Bình An lười so đo với một tên đang say rượu, tiện tay cầm lấy định mở ra xem bên trong là thứ gì, lập tức bị Hiên Viên Nhật ngăn chặn.
- Giờ cũng đã khuya rồi, đệ về phòng trước đi rồi hẵng mở, ta còn muốn ngồi đây thêm một chút.
Bình An cầm theo lễ vật thẳng bước về Phượng Ninh cung. Hiên Viên Nhật dõi theo bóng dáng nhỏ dần nhỏ dần rồi khuất hẳn, bàn tay đưa rượu lên môi vẫn không hề ngừng.
- Hoàng thượng... người nên trở về thôi.
- Phải, cũng đến lúc trở về.
Bình An vừa về đến phòng tuỳ ý quăng hộp gỗ trên bàn, thay áo lên giường nằm ngủ. Nhưng là không hiểu sao có cảm giác bứt rứt đến lạ, biểu hiện của Hiên Viên Nhật không hề giống thường ngày. Có một cái nhìn đó giống như rất đau khổ lại ẩn nhẫn trong ánh mắt, mọi cử chỉ hành động của y khiến cậu khó chịu.
Bình An dậy thắp đèn lên xem thứ Hiên Viên Nhật đưa cho là cái gì.
Đánh thẳng vào con mắt đang trừng lớn của mình, Bình An không dám tin vào thứ vừa thấy được.
Một tờ giấy hưu thư ( đơn ly hôn) viết còn chưa ráo mực, nổi lên là dấu ngọc tỉ đỏ chói đại diện cho bậc đế vương, bên này là một khoảng trống ngụ ý rằng chỉ cần Bình An lăn dấu tay vào đấy, lập tức nó sẽ có hiệu lực.
Trở lại ngự thư phòng mấy canh giờ trước,
Đã đến giờ dùng bữa tối nhưng hoàng thượng vẫn miệt mài trên long ỷ, Nguỵ công công nhìn hàng lông mày của hoàng thượng hết nhăn rồi lại dãn viết đi viết lại một thứ gì đó, dưới chân là bao nhiêu bản bị chủ nhân vò ném tán loạn.
Theo Hiên Viên Nhật đã bao nhiều năm, cho dù là những tấu chương khó giải quyết nhất cũng chưa bao giờ ông thấy hoàng thượng hao tâm tổn trí như bây giờ.
Cuối cùng ông mới biết hóa ra đó lại là hưu thư hoàng hậu.
Vốn Hiên Viên Nhật chỉ viết mỗi hưu thư nhưng biết bản thân sẽ không đủ dũng khí để nói câu vĩnh biệt sau cuối với người kia cho nên kèm theo nó là một đoạn thư ngắn. Đại ý nói rằng mọi chuyện y đã sắp đặt ổn thỏa, từ việc phải nói thế nào với Hy nhi, Nguyệt nhi, cung nhân đến các vị đại thần cho nên Bình An không cần lo lắng. Mà có lẽ được thoát khỏi vòng tay của y, cậu mừng còn không kịp làm gì có thời gian lo lắng thế nhưng y vẫn không yên tâm mà ghi hết ra.
Sớm nhất là... sáng mai Bình An có thể xuất phát.
Buông thõng cánh tay cầm tờ giấy xuống, Bình An không nói rõ tâm tình của mình là gì. Rõ ràng cái cậu chờ mong bấy lâu nay chính là một tờ giấy này nhưng sao khi có được nó tâm trạng lại nặng nề đến như vậy.
Nhất định là do Hiên Viên Nhật làm theo cách này khiến Bình An có cảm giác dường như chính mình mới là người có lỗi.
Không... không phải, khó khăn lắm người kia mới đồng ý để cậu đi, cậu không thể mềm lòng, nhất quyết không.
Vậy nên Bình An sẽ không do dự nữa mà phải rời đi nhanh nhất có thể.
Ổn định lại tâm tình, một lần nữa Bình An lại lên giường.
Ngủ thôi, ngày mai sẽ có nhiều thứ cho cậu mong chờ.
Mới sáng sớm tinh mơ, Ngụy công công đã đích thân sang đây chờ đợi Bình An. Theo phân phó của hoàng thượng ông đã mang đủ ngân lượng để Bình An có thể an nhàn sống đến cuối đời nhưng cậu mỉm cười từ chối hết.
Lúc cậu vào đây không mang một thứ gì thì lúc ra đi cũng vậy.
Đi ra cửa cung nắng sớm chiếu thẳng vào mắt nhưng Bình An không buồn đưa tay lên che bởi vì đây là ánh nắng của sự tự do, là thứ mà đã bao năm rồi không được nhìn thấy cho nên Bình An muốn cảm nhận nó một cách chân thực nhất.
Đi một đoạn thấy phía trước là gương mặt Bắc Đường Ngạo đang mỉm cười ôn nhu bên một cỗ xe ngựa xa hoa. Bình An không hề bất ngờ về sự xuất hiện của hắn, trong thư Hiên Viên Nhật đã từng đề cập qua chuyện này.
- Hoàng hậu lên đường cẩn thận.
Bình An cũng đáp lại.
- Ngụy công công bảo trọng.
Mấp máy môi định nói thêm một câu nữa song rồi lại thôi, Bình An vén rèm lên bước vào trong mã xa.
Đợi Bình An an ổn chỗ ngồi, Bắc Đường Ngạo cúi chào Ngụy công công một tiếng rồi mới thúc ngựa đi.
Hiên Viên Nhật dù đã rời giường từ sớm vẫn là không dám ra tiễn người kia chỉ ngồi giam một mình trong phòng chờ Ngụy công công trở lại.
Câu trả lời nằm trong dự kiến nhưng sao không tránh khỏi đau lòng.
Lần này rời xa biết bao giờ mới có thể gặp lại? Chẳng lẽ chỉ là một câu, một câu thôi mà Bình An cũng không thể dành cho y sao?
Đột nhiên hốt hoảng, Hiên Viên Nhật gấp gáp chạy ra khỏi Long Tâm điện, vòng qua Phượng Ninh cung, qua ngự hoa viên rồi ra tới đại môn nhưng... đã không còn ai kia nữa.
"An nhi! An nhi! Ta...Ta hối hận rồi... đừng đi... đừng đi.. có được không?".
Ngụy công công thấy tình hình không ổn vội vàng chạy theo, từ xa đã thấy hoàng thượng đứng ngây ngốc như một pho tượng nhìn về hướng mã xa rời khỏi. Chứng kiến bộ dạng đó của hoàng thượng, Ngụy công công chỉ cảm thấy lòng đau xé nát như thể ông mới là người trong cuộc.
Ông biết chuyện này sớm muộn sẽ tới, chỉ là không ngờ lại diễn ra chóng vánh trong chưa đầy một ngày. Chính xác mà nói là nếu không phải đêm muộn, có lẽ Bình An đã ngay lập tức rời khỏi sau khi nhận được tờ giấy kia. Thì ra một người tưởng chừng rất yếu ớt nhưng một khi đã hận lại có thể cường liệt tới mức này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]