- Công chúa!
Từ Hy ngồi ỉu xìu ngắt mấy cánh hoa vương vãi khắp nơi, trên gương mặt trẻ con biểu lộ chút giận hờn không vui, vậy mà vừa nghe thấy tiếng Bắc Đường Ngạo đã reo lên.
- A! Thúc thúc!
- Sao công chúa lại ngồi một mình ở chỗ này?
Bé con lại xìu mặt xuống.
- Không có ai rảnh rỗi chơi cùng ta cả, lúc nãy ta mới đi thăm mẫu hậu mà chưa vào đến cửa đã bị phụ hoàng xách cổ ra ngoài rồi. Phụ hoàng nói mẫu hậu cần phải ngủ, giờ này sắp đến ngọ thiện rồi sao mẫu hậu còn ngủ, người ngủ nhiều hơn cả hài tử nữa.
Bây giờ mỗi khi nhắc đến Bình An, Bắc Đường Ngạo không còn quá lưu tâm như trước nữa. Hắn đã lựa chọn buông tay để cho đoạn tình đơn phương đó đi vào quá khứ.
- Nếu hoàng hậu không có thời gian vậy thúc thúc sẽ chơi cùng người nhé.
- Tuyệt quá, vậy ta..... muốn ra cung được không?
Bắc Đường Ngạo làm bộ mặt lạnh.
- Không thể được, ngoài đó rất nguy hiểm.
- Chẳng phải có thúc thúc rồi sao? Lần trước có cơ hội được đi cùng phụ hoàng đón mẫu hậu hồi cung nhưng ta vẫn chưa xem được gì cả.
Muốn đưa Từ Hy ra cung là chuyện dễ dàng đối với Bắc Đường Ngạo hắn, bất quá nếu muốn đi bằng đường thẳng tất nhiên không thể thiếu sự chấp thuận của người kia. Thế nên hắn tìm cách đem ra lý do để bé biết khó mà từ bỏ.
- Đây là chuyện hệ trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam-hoang-cung/2494413/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.