- Hồi thái tử! Hoàng hậu đang chờ ở bên ngoài.
- Ngươi còn chần chừ gì nữa, mau mời phụ thân vào.
Bình An bước vào thấy Hiên Viên Nguyệt vội vàng thu dọn lại sách vở, áy náy nói.
- Làm phiền con sao?
- Phụ thân đừng nói vậy, không có chuyện đó đâu ạ.
Hiên Viên Nguyệt không giống muội muội của mình. Hiên Viên Từ Hy luôn coi mẫu hậu sinh ra mình như là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn Hiên Viên Nguyệt là nam nhi lại chín chắn hơn nhiều, nó đủ lớn để hiểu việc nam nhân mang thai có bao nhiêu kỳ quái. Hơn nữa, là một thái tử, lịch học tập thơ văn của Nguyệt nhi chiếm rất nhiều thời gian cho nên số lần Bình An có cơ hội tiếp xúc với chính hài tử cũng hạn chế. Vì vậy đôi khi cậu cũng không biết trong lòng Nguyệt nhi có suy nghĩ gì khác về mình không?
- Con xem, học hành là việc cấp thiết nhưng phải nhớ điều dưỡng thân thể.
- Nhi thần đã biết.
Mở miệng ra là Hiên Viên Nguyệt lại một câu "nhi thần" hai câu "nhi thần" làm cho Bình An cảm thấy có hơi xa cách. Dù cho cậu đã cố để kéo gần hơn khoảng cách hai người nhưng kết quả có vẻ không như mong đợi. Điều này đương nhiên không thể trách được. Từ khi hài tử lên hai tuổi, Hiên Viên Nhật đã dành mọi sự dạy dỗ để Hiên Viên Nguyệt có thể trở thành một thái tử giỏi giang sau này thay y cai quản đất nước. Vì lẽ đó mọi lễ nghĩa Hiên Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-giam-hoang-cung/2494405/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.