Thẩm Chu Thành sao có thể không nghe ra cái giọng điệu chua chát ấy cơ chứ, bà chỉ kém phun thẳng câu "Có cáo rồi quên luôn bà nội" vào mặt hắn thôi.
Lúc đó hắn còn định kêu oan rằng trước hắn chụp cùng bà nội nhiều lắm rồi, thế nhưng bà nội gạt phắt đi luôn. Bà nội Thẩm kêu rằng cái ảnh ấy có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, máy ảnh cũng xịn nữa....
Nói tóm lại, bà nội không hài lòng.
Vừa vặn hôm nay Liễu Tương Tương đến chơi, Thẩm Chu Thành muốn nhờ cô chụp cho một tấm đầy đủ mọi người trong gia đình.
Liễu Tương Tương mải mê ăn thịt, chưa cần biết yêu cầu gì đã đồng ý luôn. Bà nội nghe nói chuẩn bị được chụp ảnh, cơm nước cũng không thèm quan tâm nữa, chạy vụt vào phòng ngủ chuẩn bị. Bà thay chiếc váy mới mua, lại thêm chiếc khăn lụa thắt hờ trên vai. Bà dịu dàng đi ra, vuốt lại tóc mai mà khe khẽ than thở: "Biết thế mình đi nhuộm đen rồi uốn xoăn mới hợp mốt."
Từ khi bắt đầu chú ý đến hình tượng cũng như không tự nhận mình già, bà nội Thẩm ngày càng ưa thích việc chưng diện. Thế là đi đến đâu ai cũng khen bà nội Thẩm như trẻ ra cả chục tuổi, còn không nhận ra Thẩm Chu Thành là cháu bà ấy chứ.
Thẩm Chu Thành kéo bà nội qua, sau đó bế cáo nhỏ lên: "Bà nội đứng cạnh đây nhé"
Liễu Tương Tương phán đoán tầm sáng, chọn cho bọn họ góc chụp tốt nhất. Thẩm Chu Thành ôm vai bà nội thân yêu, lại bế trên tay cáo nhỏ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-gia-nhac/1082388/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.