Ngô Hạ nửa tin nửa ngờ, chạy đến nhà ăn mua một suất cơm. Đến lượt hắn thì vừa vặn là suất cuối, trong lòng có chút ghét bỏ đồ ăn thừa, nhưng thiết nghĩ buổi trưa náo loạn nửa ngày rồi, trong bụng đã có gì đâu, thôi thì đành ăn vậy.
Có điều, Ngô Hạ thấy kỳ lạ vô cùng: Cơm ở bệnh viện này ngon đến mức có thể bán hết trong một buổi ư?
Ngô Hạ cầm hộp cơm về phòng bệnh, Hà Lâm nằm trên giường nghe thấy tiếng động, đôi mắt hé mở, thấy chồng lại nhắm mắt, có vẻ mệt mỏi lắm rồi
"Tiểu Lâm, em có muốn ăn một chút không?."
Cô buồn bực quát chồng: "Em đã bảo em không thấy ngon miệng mà!"
Ngô Hạ đành thôi, không nài nỉ nữa, ngồi bên cạnh mở hộp cơm tự mình ăn lấy, chính hắn cũng đói mà.
Hà Lâm đang mệt nhưng bởi mùi thơm thức ăn quanh quẩn cùng tiếng chồng nhai cơm chóp chép khiến cô không kìm được tò mò, "Anh ăn cái gì đấy?."
Ngô Hạ: "Là suất ăn bệnh viện bán, ăn rất ngon." Vừa dứt lời, hắn không nhịn được, lùa thêm một đũa cơm lớn vào miệng.
Hiếu kỳ, Hà Lâm nhìn đồ ăn trong bát, chỉ thấy bí ngô, cà rốt,...không có gì mới mẻ, xác thực chỉ là mấy món cũng thường hay bán ở các nhà ăn khác, sao chồng cô ăn lại có vẻ hào hứng như vậy?
"Anh cho em nếm thử một miếng đi?"
Ngô Hạ hào phóng, "Được, em ăn là tốt rồi."
Hà Lâm nếm thử, sau đó, Ngô Hạ đành trơ mắt nhìn vợ mình từ một miếng thành mấy miếng, xong tất cả suất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-gia-nhac/1082369/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.