"Má ơi!?"
Dương Thiên còn chưa dứt lời, mọi người đều vô thức mở to hai mắt, trợn mắt há mồm nhìn Dương Thiên, vẻ mặt kinh ngạc!
Trên mặt hiện lên vẻ hoài nghỉ tột độ!
"Mẹ nó? Tôi không nghe lâm chứ... Dương Thiên mới vừa nói cái gì? Hắn đang mắng ai thế?!"
"Đã đến mức này mà còn dám mắng Kim Xuân Khâu? Không biết việc ngài Kim muốn dọn dẹp có nghĩa là gì à?"
"Nực cười, quá nực cười!! Dương Thiên quả thực là đang tự sát mà! Còn muốn kéo theo tất cả chúng ta! Sớm biết thế này thì chúng ta nên chặn hắn lại sớm hơn!"
"Đúng vậy...'
'Tất cả mọi người đều luống cuống! Trong chớp mắt loạn thành một đoàn!
"Dương Thiên ơi Dương Thiên mày còn không có mắt mà nhìn rõ tình hình hiện tại sao?! Mày có muốn chết thì cũng đừng kéo theo bọn tao làm đệm lưng chứi”" Một vài bạn học nam không thể nhịn được nữa, mấy lời không nên nói đều đã nói ra!
"Mày không thấy chỉ vì mày mà bọn tao không thể rời đi hả?! Mày muốn chết cũng đừng mang tụi tao theo!"
Mấy bạn học nữ chanh chua từ đầu đã chướng mắt Dương Thiên bắt đầu thút thít la ó:
"Hết rồi, xong rồi, thật sự là bị tên phế vật này hại chết rồi... Nhưng mà, ngài Kim, chúng tôi thật sự đến đây để tham dự buổi họp lớp, nhưng chúng tôi quả thật không quen biết với Dương Thiên..."
"Ừ, ừ, đúng đúng đúng, chúng tôi không quen...
"Không chỉ không quen, ngay từ đầu chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-binh-vuong/3406776/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.