"Choang!"
Dương Thiên tàn nhẫn đập chai rượu rỗng lên đầu La Tranh!
Trong nháy mắt đó, những mảnh thủy tinh bay ra khắp nơi! Lấp đây mọi ngóc ngách trong căn phòng!
Những người xung quanh hét lên sợ hãi và ngơ ngác nhìn Dương Thiên, như thể...
Họ cảm thấy, không còn nhận ra người bạn học cũ này...
Không còn nhận ra người bạn học cũ từng đối xử rất tốt với các bạn cùng lớp này nữa.
Tuy nhiên, Dương Thiên sớm đã thất vọng cực độ với những người này rồi!
Các người không nhận ra tôi nữa à? Ha ha, nhưng tôi cũng đã sớm không còn nhận ra các người nữa rồi.
Không phải Dương Thiên không chừa đường lui, không phải là anh không cho họ cơ hội, chỉ là đám người này chê nghèo mê giàu, nhìn thế giới này bằng con mắt đầy thành kiến. Cái gọi là mối quan hệ bạn học cũ này đã không còn đủ đơn thuần, còn gì đáng để trân trọng đây?
Sau khi Dương Thiên làm xong tất cả những điều này, La Tranh chật vật nằm rạp trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm, cặp kính gọng vàng tượng trưng cho kiến thức và trình độ trên mặt cũng vỡ vụn chỉ còn lại khung kính biến dạng, trông như một con chó sợ hãi nhìn Dương Thiên, toàn thân càng thêm run rẩy...
"Thanh Thanh, Tố Tố, chúng ta đi thôi!" Dương Thiên nói về phía Ninh Thanh Thanh.
Dương Thiên bế con gái Dương Tố Tố lên: "Tố Tố, vừa rồi bố đang chơi một trò chơi, con cảm thấy có thú vị không?”
"Hì hì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-binh-vuong/3406765/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.