Chương trước
Chương sau
Chỉ là người phụ nữ này dường như không có hứng thú với việc chiến đấu trên võ đài hay chuyện cá cược, ngược lại, cô có thái độ rất cung kính với người trung niên có khí säc không tốt lắm kia.

Dương Thiên quan sát một lát, biết được cô gái này tên là Giang Tiếu Anh, là con gái của người mặc trang phục thời nhà Đường, ông lão này tên là tên là Giang Nguyên Sơn.

Ông lão nhìn những người luyện võ cường tráng trên đài, hai mắt tỏa ánh sáng, cảm thấy rất hứng thú.

Vậy thì, có một giải pháp cho vấn đề này.

Nhìn cách ăn mặc của họ liền biết họ không thiếu tiền, đánh cược chỉ là chơi kèm cho vui. Chủ yếu là ông lão muốn xem trận đấu này, Giang Tiếu Anh thiếu thuận đi theo cha mình đến đây xem.

Cơ hội tới! Dương Thiên không có hành động hấp tấp.

Trận đấu đầu tiên là giữa một võ sĩ da đen và một người đàn ông nhỏ con.

Ông lão mặc trang phục nhà Đường cược năm mươi ngàn lên người đàn ông Long Quốc nhỏ con, thắng.

Nhưng đến trận thứ hai, trận thứ ba... Ông lão liên tục thua bốn trăm ngàn!!

Trận thứ tư và trận thứ năm, ông lại thua thêm sáu trăm ngàn.

Trong chớp mắt, một triệu tiền cược đã thua trắng. tuy gia thế danh giá không thiếu tiền, nhưng đối mặt với ông cha nhà mình tới tuổi này rồi mà vẫn còn cuồng nhiệt với võ học như vậy, lại còn trong chớp mắt mất hơn một triệu, vẻ mặt Giang Tiếu Anh cũng không vui vẻ nổi.

"Cha, không chừng bọn họ đang đấu giả đó. Nếu cha đến xem quyền anh, con có thể đi cùng, nhưng đừng tiếp tục cược. nữa nha?"

"Than ôi..." Giang Nguyên Sơn cau mày, dụi dụi mắt, nhìn con gái, có chút tiếc nuối nói:

"Than ôi... Lão già ta cả đời luyện võ, cũng có thể nhìn người, sao có thể nhìn sai được chứ... Tại sao tất cả những người ta nhắm trúng đều thua vậy?”

Thời cơ chín muồi! Dương Thiên từ xa đi tới!

Anh bước tới, cười ha ha nói: "Nhìn người trong chớp mắt, người luyện võ thuật chú ý đến ba cái “hợp”, hai vai “hợp”, đầu gối “hợp” khuỷu tay, nằm đấm “hợp” bàn chân. Nắm vững ba điểm này cộng thêm phán đoán chính xác mới có thể xác định ai mạnh hơn, nhìn sai là chuyện bình thường, bởi vì ông học nghệ chưa tinh. Ông nói ông cả đời luyện võ có lẽ đúng, nhưng cũng có thể nói cả đời luyện tập của ông là vô ích rồi, ha ha...

Lời nói của Dương Thiên giống như nam châm, lập tức thu hút sự chú ý của hai cha con Giang Nguyên Sơn.

"Anh bạn nhỏ này, cậu có ý gì?" Giang Nguyên Sơn bình tĩnh nhìn Dương Thiên, ánh mắt có chút không hài lòng.

"Ha ha..." Dương Thiên lắc đầu: "Tôi có ý gì không quan trọng, đương nhiên ông cũng có thể không tin lời tôi nói, chúng †a so tài xem thực hư ra sao đi. Ông cá cược, tôi sẽ nói cho ông cần cược vào người nào, bảo đảm ông cược mười thắng mười! Tôi cũng không muốn nhiều, hai mươi phần trăm hoa hồng là đủ." Dương Thiên nói rất tự tin, chỉ là tới nửa câu sau thì rõ ràng không đủ lực, thiếu chút nữa thốt ra câu: 'Mười phần trăm cũng được...

Giang Tiếu Anh đang nhìn chăm chắm Dương Thiên, khóe. miệng nhếch lên, nghe được Dương Thiên nói "cược mười thẳng mười" thì phốc một tiếng bật cười!

"Ha ha, anh trai này, anh chắc chắn như vậy sao không tự đặt cược đi? Là một cơ hội kiếm tiền tuyệt vời còn gì!" Không đợi Giang Nguyên Sơn lên tiếng, Giang Tiếu Anh hung hăng nhìn Dương Thiên hỏi.

Dương Thiên nhún nhún vai, ngượng ngùng nói: "Tôi không có vốn."

"Cắt! Dẹp!" Giang Tiếu Anh trợn mắt: "Cha, loại người này. con gặp nhiều rồi, lừa gạt tiền mà thôi, võ học trong thực chiến ồn tại quá nhiều điều không chắc chản, nói cách khác, chỉ cần Quyền quán An Đạo này không chơi trò “đấu giả” để khống chế thẳng thua thì trước khi trận chiến kết thúc không ai có thể nói chắc được ai thua, ai thắng!"

Nói xong, Giang Tiếu Anh nhìn chằm chằm Dương Thiên: "Một chiêu lừa gạt kém cỏi như vậy cũng lấy ra xài, anh không thấy mất mặt xấu hổ à?"

Sắc bén!

Phản kích tuyệt vời làm Dương Thiên trở tay không kịp.

Dương Thiên không giải thích nhiều, dừng một chút, chân thành nói: "Tôi nói sự thật. Đương nhiên chuyện tôi không có vốn cũng là nói thật, không bằng thử tin tôi một lần?"

"Nửa lần cũng không tin!!" Giang Tiếu Anh nghiêm mặt cự tuyệt: "Gạt người thì đi qua chỗ khác gạt đi, chút trò vặt này của anh đi dụ con nít ba tuổi còn tạm được!"

"Thôi được rồi...

Lúc này, Giang Nguyên Sơn xua tay, ra hiệu con gái không cần làm tổn thương người khác.

Sau đó, ông lão nhìn Dương Thiên: "Anh bạn nhỏ, tôi không phải thiếu tiền, cũng không cần thắng cược, chỉ là, cậu thật sự nằm chắc như vậy?"

"Chắc chắn!" Dương Thiên kiên quyết nói.

"Tốt!" Giang Nguyên Sơn tiện tay lấy hai mươi ngàn tiền chip cược đưa cho Dương Thiên: "Trận tiếp theo, nếu cậu cược thăng thì cả gốc lẫn lãi của số tiền này đều thuộc về cậu, coi như tôi thay con bé nói năng lỗ mãng này xin lỗi cậu, ha ha. Còn nếu cậu thua..."

Nói đến đây, Giang Nguyên Sơn dừng lại, cũng không nói thêm gì nữa, ngụ ý đã rõ ràng rồi, nếu Dương Thiên thua thì thật sự là kẻ lừa đảo, tiền của Giang Nguyên Sơn ông cũng không dễ lừa.

"Cha!" Giang Tiếu Anh lập tức ngăn cản: 'Dù có tiền thì chúng ta cũng không nên tùy tiện vứt đi như vậy chứ? Tên này rõ ràng là kẻ lừa gạt, cha không nhìn ra sao? Cha lấy lại tiền đi...

"Ha ha..."

Không nghĩ tới khi Giang Tiếu Anh đưa tay ra thì không cách nào chạm được vào Dương Thiên, chỉ trong nháy mắt, hai mươi ngàn tiền chip đã bị Dương Thiên ném vào khu cá cược!

"Trận tiếp theo, tôi cược bên đỏ." Dương Thiên nghiêm túc cười nói.

"Anhl!!" Giang Tiếu Anh tức giận, đôi mắt lóe lên, che mất ba phần xinh đẹp, hung ác nhìn chăm chằm Dương Thiên: "Được, đồ nhãi ranh, tốt nhất là anh may mắn thẳng được ván này, nếu không, tôi cho anh ăn sống hai mươi ngàn tiền chip này! Dám ép tôi, tôi chơi chết anh!"



"Phì.." Dương Thiên chắp tay cười khổ: "Vậy cứ chờ xem..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiếu Anh hơi đỏ lên vì tức. giận, nhưng Dương Thiên vẫn rất tự tin.

Lại nhìn xuống đài thi đấu, lần này hai tuyển thủ ra sân là một người đàn ông da đen oai vệ và một thanh niên Long Quốc có vẻ ngoài bình thường.

Tướng tá cả hai có sự khác biệt rõ ràng, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Theo thông tin trên màn hình lớn, người da đen nặng một trăm bốn mươi ký.

Còn người thanh niên Long Quốc nặng chín mươi ký! Sự khác biệt này, ai cao ai thấp vừa nhìn là biết.

Chênh lệch rõ ràng năm mươi ký thể trọng có ý nghĩa gì? Có nghĩa là lúc tung cú đấm, đối phương có thể dùng một quyền đấm bay đầu đối thủ! Thậm chí, một quyền có thể đập đầu đối thủ thành từng mảnh!

Những người trên khán đài, bất kể họ có biết gì về đấm bốc hay không, đều đặt cược vào bên xanh vì bên xanh là người đàn ông da đen.

Có người nói: "Đây là lãnh thổ của người Long Quốc, tại sao các người đều đặt cược cho người nước ngoài vậy, có chút lòng yêu nước nào không thế? Tiền của chúng ta đều cho người nước ngoài chiếm lời hết, chết tiệt!"

Sau đó, người nói điều này sẽ bị chết chìm trong nước bọt.

"Biết rõ thực lực của người Long Quốc không đủ, võ đạo uể oải, mà còn cược người Long Quốc thì thẳng kiểu gì? Tôi đâu phải bị ngul"

"Hầy, thế đạo bây giờ tôi yêu nước rồi nước có yêu tôi không?"

"Ha ha, trận này ai cược bên đỏ là tèo rồi. Ngu xuẩn, hoàn toàn là hành động của đồ ngui!"

"Ha ha ha ha, tôi cũng nghĩ vậy...

Tuy nhiên, Dương Thiên lại không chút do dự đặt cược vào. bên đỏ!

Làm gì thế?!

Hành động này khiến cả Giang Nguyên Sơn và Giang Tiếu Anh đều cảm thấy bất đắc dĩ.

Lúc mới bät đầu, Giang Nguyên Sơn tự mình đặt cược cũng theo thói quen đặt cược cho người Long Quốc, dù sao cũng là đồng bào máu mủ.

Nhưng mà võ sĩ da vàng thất bại một lần lại một lần, Giang Nguyên Sơn cũng không còn lòng tin nữa, không có ý định tiếp tục cược bên đỏ.

Còn Giang Tiếu Anh thì sao? Dù không hiểu gì về quyền anh nhưng cô tin vào khoa học, tin vào sức mạnh chứ không phải phép màu.

Thấy Dương Thiên kiên quyết như vậy, Giang Tiếu Anh trừng mắt nhìn chằm chăm Dương Thiên:

"Này, anh có chút mắt nhìn nào không vậy? Trận này ai thẳng ai thua không phải rõ ràng rồi sao? Anh nhất định phải cược bên đỏ à? Không phải là tiền của anh nên anh không đau lòng đúng không?”

"Yên tâm, tôi đang làm cho nhà cô thẳng tiền đó." Dương Thiên tự tin nói.

"Nếu thua thì sao?" Giang Tiếu Anh hùng hổ dọa người.

"“Thua thì cũng là do cha cô tự nguyện mà." Dương Thiên thiếu đòn cười một tiếng.

"Gì chứ..." Giang Tiếu Anh lập tức không vui: "Anh hay quá ha, muốn tay không bắt giặc?"

"Được rồi, Tiểu Anh!" Giang Nguyên Sơn xua tay: "Dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ hai mươi ngàn thôi, cứ để cậu ta chơi đi."

Chơi?

Từ này dùng rất hay, chứng tỏ Giang Nguyên Sơn cũng không mấy tin tưởng vào Dương Thiên - người tự tiến cử bản thân này.

"Được." Dương Thiên thờ ơ gật đầu: "Dù sao thì tôi cũng chỉ giúp các người cược ba lần, lấy hai mươi phần trăm hoa hồng, có thể kiếm nhiều hay ít thì tùy vào lá gan của các người."

Dương Thiên nói xong, trên đài bắt đầu đánh quyền. Quyền cước giao nhau, từng đấm rơi xuống da thịt. Mạnh mẽ kiên quyết, long tranh hổ đấu.

Tất cả người xem đều hồi hộp, nhìn quyền đấm cước đá trên đài thi đấu mà hết hồn hết vía.

Thế nhưng, trái với mọi người, Dương Thiên thế mà lại bảo. phục vụ đưa tới một ly Fanta, chậm rãi uống cạn, như thể anh không hề quan tâm đến việc ai thua ai thắng trên võ đài, giống như anh đã nhìn ra được ai thua ai thẳng.

"Xem anh có thể giả vờ được bao lâu!" Giang Tiếu Anh khẽ lẩm bẩm.

Lúc này, Dương Thiên mới có thời gian liếc mắt nhìn Giang Tiếu Anh này.

Cô thực sự rất đẹp, tuổi khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng dù là cử chỉ hay là khí chất, phụ nữ bình thường hoàn toàn không thể so sánh với cô được. Gia thế của cô rõ ràng rất tốt, từ nhỏ đã là con cưng của trời, trên người cô mơ hồ toát ra khí chất của phụ nữ mạnh mẽ, tuyệt đối không giống với bạch phú mỹ bình thường, không phải kiểu người mắc bệnh công chúa.

Dương Thiên thầm nói: "Nếu tính tình có thể tốt hơn, có lẽ sẽ dễ thương hơn chút."

Tuy nhiên, Giang Tiếu Anh vẫn luôn chú ý đến kết quả của trận quyền anh này, không quá quan tâm đến ánh mắt của Dương Thiên.

Trên võ đài.

Thể lực của người đàn ông da đen thực sự đáng kinh ngạc!



Quyền cước mạnh mẽ khiến người khác không thể chống đỡ, mỗi một cú đấm tung ra đều như chứa đựng sức lực vô hạn, bất kể nắm đấm nện trúng chỗ nào, đều có sức mạnh phá vỡ bầu trời!

Ngay từ đầu bên đỏ đã ở trong trạng thái né tránh.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc né tránh, không tránh chính là tự tìm chết.

Lúc này, dưới võ đài là một loạt tiếng vỗ tay như sấm!

Dù sao thì bọn họ đều cược bên đỏ, tất cả họ đều tin rằng người da đen có thể giành chiến thắng. Trên thực tế thì ngay từ đầu người da đen vẫn luôn chiếm thế thượng phong, bức cho người thanh niên Long Quốc phải liên tục thối lui.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Tiếu Anh khit mũi coi thường, nhìn chằm chằm Dương Thiên: "Để xem lát nữa anh giải thích thế nào!"

Thế nhưng vào lúc này, chai Fanta "Rột!" một tiếng bị hút cạn!

Đồng tử Dương Thiên co lại, nói thầm: Nhóc con, nắm bắt cơ hội, cậu sẽ thắng!"

Câu nói này, Dương Thiên nói với người đang ở trên võ đài kia, chỉ là thanh âm không lớn, thanh niên Long Quốc kia hoàn toàn không nghe thấy.

Tuy nhiên...

Người thanh niên kia thật sự không làm Dương Thiên thất vọng.

Bản thân cậu ta cũng đang tìm kiếm cơ hội, anh hùng có cùng ý tưởng với nhau, lời nói của Dương Thiên còn chưa dứt, thanh niên Long Quốc đột nhiên nhảy lên, cả người nhảy cao hơn một mét, tung ra một cú đá, trực tiếp đá vào căm người da đen!

Chỉ nghe "Bốp!" một tiếng, người đàn ông da đen phun ra một ngụm nước chua, cả người liên tiếp lui về phía saul

"Đúng! Đừng dừng lại, nằm lấy cơ hội, đánh thẳng chỗ yếu!" Dương Thiên phảng phất như trở lại chiến trường, sát

phạt quyết đoán, so với người trên đài còn kích động hơn!

Trên võ đài, thanh niên Long quốc như có sự giúp đỡ của thần, giống như vừa căn thuốc, dũng mãnh vô cùng!

"Bốp, bốp, bốp!"

Từng cú đấm rơi vào da thịt đối phương!

Trong chớp mắt, chưa đầy mười giây, người da đen liên tục bại lui, trực tiếp bị đồn vào một góc của võ đài. Thanh niên Long quốc ra tay với tốc độ cực nhanh và sức mạnh tối đa, người da đen kia cố gẳng né tránh và phản công, thế nhưng hoàn toàn không tìm được cơ hội!

"Bốp!"

Nằm đấm và cú đá đột ngột tung ra cùng một lúc!

Người da đen cao to trúng một cước bay thẳng ra ngoài!

Trọng lượng cơ thể hơn một trăm ký trực tiếp bị đá bay từ độ cao một mét trên võ đài bay xuống!

Một khắc này, thăng bại đã phân!

Một khắc này, thắng bại đã phân!

Dưới võ đài náo động!

Bên đỏ thắng!!

Tuy nhiên, người thắng cược lại không nhiều!

Bởi vì vừa rồi có quá nhiều người đặt cược vào bên xanh, người đặt cược bên đỏ thậm chí còn bị gọi là ngu xuẩn, đồ ngu, không có não!

"Thật đúng là ngoài ý muốn, cái người da đen kia lúc đầu

rất hung hãn, sau đó lại bất cẩn như vậy, chết tiệt... Uổng công tôi cược hắn ta tận một triệu!" Có người nói.

"Có một triệu mà càm ràm cái gì, ông đây đặt tới một triệu hai! Chết tiệt, đợt này mẹ nó toàn thual!"

Lúc này, Giang Nguyên Sơn và Giang Tiếu Anh nhận lại tiền gốc hai mươi ngàn và tiền cược thẳng hai mươi ngàn, tổng cộng là bốn mươi ngàn, cả hai ngây ngẩn cả người.

Ngơ ngác nhìn về phía Dương Thiên.

"Anh bạn trẻ... Cậu thực sự nhìn ra được ai sẽ thẳng à?" Giang Nguyên Sơn nửa tin nửa ngờ nhìn Dương Thiên.

Nhưng mà Dương Thiên lại rất bình tĩnh, anh đến đây chỉ để kiếm tiền, không có ý gì khác, thế là chủ động lấy tám ngàn từ bốn mươi ngàn kia rồi nói:

"Hai mươi phần trăm, đây là phần của tôi, không có vấn đề gì chứ?"

"Không, không có vấn đề, tất nhiên là không có vấn đề rồi!" Giang Nguyên Sơn vội vàng giao ba mươi ngàn còn lại cho. Dương Thiên: "Trận tiếp theo, cậu cược tiếp đi!"

Giang Tiếu Anh trợn mắt nhìn Dương Thiên, cố gắng giữ mặt mũi, nói: 'Chậc, nhìn không ra anh may mắn dữ vậy đó!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.