Sau khi cúp điện thoại, tên đàn em quỳ trên mặt đất run rẩy, ngước lên nhìn Dương Thiên: "Đại ca... Tôi gọi xong rồi, ông
chủ của chúng tôi sẽ sớm đến đây."
Dương Thiên không tiếp tục để ý tới bọn chúng, lúc này anh mới quay đầu lại.
Không biết từ khi nào, dì chủ nhà đã nhìn chăm chăm Dương Thiên, hai mắt mở to, chậm rãi đặt Dương Tố Tố Xuống...
Vừa rồi bà đã nghe rõ ràng lời nói của Dương Thiên!
Cô bé Dương Tố Tố cũng giống như bà, nghe rất rõ!
Dương Thiên tự mình nói, đây là con gái của anh...
"Cậu... Cậu là ai?" Dì chủ nhà vội vàng tiến lên túm lấy
Dương Thiên: "Dương Thiên, Dương Huyền Cơ... Cậu họ Dương, cậu là cha của Tố Tố?!"
"Ba ba?" Dương Tố Tố ngây thơ, hiếu kỳ, mắt không chớp nhìn chăm chăm Dương Thiên.
Giờ phút này, cũng không có gì phải giấu nữa.
Dương Thiên thở dài một hơi, hung hăng ôm chặt con gái Tố Tố và dì chủ nhà vào lòng. Ngay lúc này, dì chủ nhà không còn cố ky nữa, bà than một tiếng, bật khóc.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Tố Tố, nhanh lên, gọi điện thoại cho mẹ con, nói cha con đã trở lại..."
"Oa...
Dương Tố Tố nhịn hồi lâu, rốt cục khóc ra thành tiếng, vừa khóc vừa xoa xoa tay nhỏ, thì thầm nói: "Ma ma lúc nào cũng nói không được khóc, nhưng mà Tố Tố thật sự không nhịn được..."
Con nít ba tuổi cũng không chịu nổi cảnh này, cô bé khóc rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-binh-vuong/3406688/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.