Yêu Trường Thiên ngoắc ngoắc Công Tôn, hỏi, “Ngươi biết Tử ôn chứng là cái gì không?”
“Cụ thể thì không rõ lắm, chỉ biết là một loại dịch bệnh.” Công Tôn nói, “Tiền triều từng có phát sinh, phàm là thành trấn thôn xóm nào phát bệnh đều xuất hiện hiện tượng người dân đột nhiên phát cuồng chém giết lẫn nhau, nếu không chết sau này tỉnh lại cũng không nhớ rõ xảy ra chuyện gì. Loại bệnh này một khi phát ra, trong một ngày có thể tạo ra lượng lớn thương vong, y như dịch bệnh, bởi vậy được gọi là tử ôn chứng, là một trong những chứng bệnh chưa có lời giải … Thế nhưng triều đại này chưa từng phát sinh qua.”
Yêu Trường Thiên cười lắc đầu, nhìn một chút nhóm thanh niên đang ngồi trước mặt, “Các ngươi nghĩ… Chứng bệnh này có chỗ nào khả nghi?”
“Chỉ có nhân chứng.”
Lúc này, bên ngoài có người nói chuyện.
Mọi người quay sang, chỉ thấy Bao Đại nhân đi đến, hắn đã đứng ngoài được một lúc, cũng nghe được miêu tả của Yêu Trường Thiên, phát hiện ra có vấn đề.
“Chính xác…” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đại đa số ‘kẻ bệnh hoạn’ đều đã chết, những người còn sống sót cũng đã mất đi ký ức, vậy thế nhân làm sao biết đã xảy ra chuyện gì a?”
“Chỉ có thể là nghe khẩu thuật của những người còn sống sót.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu như bọn họ không nói thật …”
“Bọn họ mới là hung thủ chân chính?” Triệu Phổ hỏi.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều nổi da gà.
Tiểu Tứ Tử phát hiện trốn ở trong lòng Công Tôn hình như không an toàn tuyệt đối, liền bò vào lòng Triệu Phổ.
“Những người đó có vấn đề gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Yêu Trường Thiên chỉ chỉ hai mắt của mình, nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Ai điên ai không điên, gạt được người khác, nhưng không gạt được ta, những kẻ sống sót đó, đều có đôi mắt giống hệt nhau.”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Yêu Trường Thiên, đúng vậy, đồng dạng thân là cao thủ, hai mặt của Yêu Trường Thiên hoàn toàn không giống với của Ân Hầu và Thiên Tôn, điên, là từ đáy mắt hắn lộ ra … Từ trong mắt Ân Hầu và Thiên Tôn có thể thấy được hỉ nộ tâm tình của bọn họ, mà trong mắt Yêu Trường Thiên nhìn không ra tâm tình, điểm này… Tựa hồ Bạch Mộc Thiên cũng tương đồng.
“Tử ôn chứng chân chính sẽ không truyền nhiễm, cũng không phải dịch bệnh gì, mà là một loại bệnh tổ truyền hiếm thấy.” Yêu Trường Thiên nói, “Loại bệnh này trời sinh đã có, người mắc bệnh thường lãnh khốc, tàn nhẫn, thị huyết, hung ác, thích hỗn loạn…”
Ân Hầu và Thiên Tôn đều nhìn Yêu Trường Thiên, ý là —— cái nào ngươi cũng có.
Yêu Trường Thiên vuốt cằm, “Aiz, ta so với bọn hắn cao cấp hơn, ta cho dù có bệnh cũng là ta khống chế bệnh, bọn họ lại bị bệnh khống chế.”
“Bị bệnh khống chế…” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm.
“Người bị tử ôn chứng, đại thể đều sống lẫn với người bình thường, rất khó phát hiện.” Yêu Trường Thiên nói, “Thế nhưng chỉ cần bọn họ có cơ hội, nhất định sẽ làm ác, gây ra hỗn loạn, ác độc là bản chất của bọn chúng.”
“Ngoại trừ bản chất ra, loại bệnh này còn có đặc thù gì không a?” Triển Chiêu hỏi.
“Có.” Yêu Trường Thiên gật đầu, nâng tay trái lên, vén ống tay áo, chỉ vào một vị trí trên tay, nói, “Huyết quản ở đây sẽ hiện lên rất rõ, có thể nhìn xuyên qua da, đây là đặc thù bên ngoài duy nhất của tử ôn chứng!”
Nghe Yêu Trường Thiên nói như thế, tất cả mọi người vô thức vén ống tay áo của mình lên nhìn thử.
“Ấn ký này …” Công Tôn đột nhiên đứng lên, lấy bản Ác điển ra, mở tới tờ cuối cùng, đứa cho mọi người xem.
Chỉ thấy trên tờ giấy đó, có một bức đồ án.
Đồ án đó vừa nhìn giống như mạng nhện, hoặc vết rạn ở trên đồ sứ … Công Tôn kéo ống tay áo của mình lộ ra cánh tay, cầm bút lông vẽ lên huyết quản ở vị trí đó …
Chờ Công Tôn vẽ xong, đem so với đồ án nọ, phát hiện dĩ nhiên giống nhau như đúc.
“Ta đã bảo bức họa đó sao nhìn quen mắt thế, nhưng nghĩ mãi không ra là cái gì!” Công Tôn nói, “Hóa ra là đồ án về huyết quản trên cánh tay.”
Yêu Trường Thiên cũng nhìn thoáng qua, gật đầu, “Ân, chính là tiêu ký này, người có nó đều là bị bệnh.”
“Mấy tự phù phía dưới có nghĩa là gì?” Triển Chiêu chỉ vào những dòng chữ như gà bới phía dưới đồ án, hẳn là “Minh thể” mà Công Tôn từng nói với bọn họ.
Công Tôn nhìn thoáng qua, nói, “Ác đế chương văn.”
“Ác đế…” Triển Chiêu nhíu mày, “Thứ gì vậy…”
“Đồ án đó.” Bạch Ngọc Đường cầm quyển sách lên, lại nhìn qua cánh tay Công Tôn.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Ngươi gặp qua chưa? Trên tay Bạch Mộc Thiên có không?”
“Ta trước đây còn tưởng là một hình xăm.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Ta đích thật đã gặp qua, nhưng không phải trên tay Bạch Mộc Thiên, mà là người khác …”
“Ai? !” Mọi người đồng thanh hỏi.
Bạch Ngọc Đường thở dài, “Hiên Viên Phách.”
Bạch Ngọc Đường nói ra cái tên nghe có chút “lâu đời”, tất cả mọi người đều ngẩn người.
“Hiên Viên Phách? !” Triển Chiêu âm điệu nâng thêm vài phần, nếu như trong lòng Triển hộ vệ mà có sổ đen, tiểu tử này khẳng định có thể xếp hạng thứ ba trở lên.
“Con cũng gặp qua nga…”
Hầu như cùng lúc, một giọng nói thanh thúy vang lên.
Mọi người soạt một tiếng xoay mặt, chỉ thấy mấy cái đầu nhỏ đang tụ lại bên bàn, cúi đầu vừa nhìn, vừa nói là nhóc béo trong số năm huynh đệ Lưu gia.
Mấy đứa nhỏ không biết chạy tới nghe “cố sự” từ lúc nào, lúc này, Lưu Nam bò lên trên cái ghế bên cạnh Tiểu Lương Tử, hỏi mấy ca ca của nó, “Các ngươi còn nhớ không?”
Lưu Phúc cầm cánh tay Công Tôn xem, gật đầu, “Đúng nó nha!”
“Các ngươi nhìn thấy ở đâu?” Triển Chiêu vội hỏi.
“Chúng ta không phải đi Cao Hà trại bái sư sao?” Lưu Phúc nói, “Người của Cao Hà trại không ở, chúng ta đi vòng vòng Cao Hà trại muốn tham quan một chút… Cuối cùng chạy tới một chỗ chắc là ở cổng sau, thấy được một chiếc xe vừa lúc dừng lại, chiếc xe màu đen tuyền, trên màn trúc để ngăn cửa còn có hình một đóa hoa sen màu đen …”
“Ngươi nói hình gì cơ?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi Lưu Phúc.
Lưu Phúc chớp mắt mấy cái.
Mấy huynh đệ của hắn đều tranh nhau nói, “Hoa sen đen nha!”
Nhóc béo cầm lấy giấy bút ở trên bàn, vẽ vẽ một hồi, mấy huynh đệ chụm lại nghiên cứu, rồi gật đầu nói chính là hình này.
Triệu Phổ và mọi người nhìn đóa hoa sen nọ, đây đó nhìn nhau —— hoa sen đen…
“Lúc đó trên mã xa đi xuống một người, khoác cái áo choàng màu đen, khi hắn vén màn xe lên, cánh tay lộ ra, ta thấy trên tay hắn có hình như thế, còn tưởng rằng hắn bị thương.” Nhóc béo nói, đưa tay chỉ đồ án trên tay Công Tôn.
“Bất quá chúng ta hình như bị bọn họ phát hiện.” Lưu Phúc nói, “Bởi vì sợ chọc phải phiền phức, nên chúng ta vội đào tẩu.”
Mọi người kinh hãi nhìn năm đứa nhỏ.
Tiểu Lương Tử bó tay, “Trước hỏi các ngươi có gặp phải chuyện kỳ quái gì không … Các ngươi còn nói không có.”
Năm tiểu tử kia gãi đầu, “Việc này rất kỳ quái sao?”
“Đã sớm quên từ lâu rồi a!”
“Ai nha, có thể vì chúng ta thấy được những thứ đó nên mới bị truy sát không a?”
Bạch Ngọc Đường cầm tấm đồ án hình hoa sen đen, đặt lên bản vẽ đồ án Ác đế chương văn trong Ác điển, nói, “Hai đồ án này nhìn hợp nhau một cách kỳ lạ.”
“Nên ký hiệu hoa sen đen thần bí từng xuất hiện trước đây và tử ôn chứng có liên quan với nhau?” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Ác đế chương văn có nghĩa là gì nhỉ?”
“Người mặc áo choàng đen đó bộ dáng thế nào?” Bạch Ngọc Đường vấn.
“Không giống người Trung Nguyên a.” Nhóc béo nhớ lại, “Trong mã xa hẳn là còn có những người khác, bất quá chúng ta không thấy rõ.”
“Mã xa đen và người mặc áo choàng đen …”
Lúc này, Trầm Thiệu Tây lẩm bẩm.
Triệu Phổ hỏi hắn, “Có liên quan tới tình huống Nhất Hàng nói trong thư à?”
“Rất có thể.” Trầm Thiệu Tây gật đầu.
“Tây Bắc xảy ra chuyện gì, có liên quan gì sao?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Phổ xuất ra thư của Hạ Nhất Hàng, mở ra đưa mọi người, “Lão Hạ nói gần đây Tây Bắc có quái án tần phát, biên giới phía Bắc nước Liêu vốn là hoang mạc không người, gần đây lại có mã xa màu đen ra vào, còn có những kẻ ngoại tộc cổ quái mặc áo choàng đen.”
“Nói đến cổ quái ngoại tộc…” Bạch Ngọc Đường nói, “Gần nhất đúng là nhiều hơn dĩ vãng không ít.”
Triệu Phổ gật đầu, “Ta cũng thấy nên trở về xem Hắc Phong Thành …”
Đang trò chuyện, Thiên Tôn lại búng tay trước mặt mọi người, kéo lực chú ý đang phân tán của mọi người lại, hỏi Yêu Trường Thiên, “Ngươi sau đó xử lý đám người sống sót đó thế nào?”
Yêu Trường Thiên nói, “Ta nhìn sao cũng thấy đám người kia có vấn đề, vì thế tạm thời để bọn họ ở lại, các ngươi đoán sau đó thế nào?”
“Thế nào?”
“Bọn họ dĩ nhiên tưởng xúi giục thủ hạ của mấy Phó tướng của ta tự giết lẫn nhau…” Yêu Trường Thiên ha hả cười, “Ta đã sớm an bài người chuyên theo dõi bọn chúng, phát hiện đám người đó không chỉ công phu tốt, còn có biết chút ít nhiếp hồn thuật, bọn họ đại khái đã dùng phương pháp này, huyết tẩy cả tòa thành. Trước tiên khống chế tướng quân thủ thành, dẫn đến binh sĩ chém giết, rồi lại cuốn người dân vào, tính cách quả thực ác độc tới cực điểm a, ta thích…”
Yêu Trường Thiên nói đến đây bắt đầu hít sâu, đưa tay nhu nhu ngực.
Mọi người nhìn Yêu Trường Thiên, lúc này đều vô hạn cảm tạ ngoại bà của Bạch Ngọc Đường, nghĩ ra cách này để xử lý hắn thật sự quá tốt quá hiệu quả!
Triệu Phổ thở dài, mới hiểu được vì sao lúc bé khi Yêu Trường Thiên muốn kể chuyện cho hắn nghe đều xoa ngực, sau đó hùng hùng hổ hổ chạy mất… Có lẽ chính hắn cũng phải cảm tạ ngoại bà của Bạch Ngọc Đường, nếu không đã sớm bị dạy hư.
“Đám người đó ngươi xử lý thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Đương nhiên là bắt lại hỏi chuyện a!” Yêu Trường Thiên mỉm cười, “Ta nghiêm hình khảo vấn, hỏi cho ra vì sao bọn chúng thích gây chuyện.”
“Đám người đó đều cùng một tộc đàn.” Yêu Trường Thiên nói, “Trên tay đều có tiêu ký giống nhau, nghe nói nhân số của bọn chúng không ít, tổ tiên cũng không phải là người Hán, bởi vì năm đó bị ảnh hưởng của sự kiện Ưng Vương triều hủy diệt nên chạy nan tới Trung Nguyên, kết quả bị tứ tán khắp nơi. Giết chóc và làm ác là thiên tính của bọn chúng, thừa dịp thành trì bị vây khốn, bọn chúng đã tạo ra huyết án đó.”
Tất cả mọi người nhìn Yêu Trường Thiên, “Sau đó … Ngươi làm như thế nào?”
“Nga.” Yêu Trường Thiên cười ha hả, “Ta thay những thi thể trên bách tù lĩnh báo thù nha.”
“Báo thù? !”
Yêu Trường Thiên làm mặt nghiêm túc, “Ta treo bọn họ lên thiêu chết, không phải thích nghe rên la nhìn chết thảm sao? Cho chúng tự mình thể nghiệm một chút.”
Người nghe đều há mồm, đám người kia đích thật là ghê tởm, đó coi như thay người vô tội chết thảm trong thành báo thù, nhưng lại cảm thấy chuyện này đối với Yêu Trường Thiên mà nói bất quá chỉ là một trò chơi.
Tiểu Tứ Tử bịt tai, từ trong lòng Triệu Phổ bò vào lòng Ân Hầu.
Mọi người nhìn tiểu tử đó —— còn rất biết chọn người …
“Lúc chiến loạn, Tử ôn chứng bắt đầu phát tán thường xuyên hơn.” Yêu Trường Thiên nói, “Ta tốt bụng truyền bí mật đó ra ngoài … Vì vậy phàm là khu vực xuất hiện tử ôn chứng, những “kẻ sống sót” nào trên cánh tay có tiêu chí kia đều bị tiêu diệt.”
Công Tôn lắc đầu, “Nguyên lai những thuật lại về Tử ôn chứng đều bị xuyên tạc … Thảo nào sau này dịch bệnh đó lại biến mất, xem ra là kẻ bệnh hoạn của tộc đàn kia càng ngày càng ít và thiên hạ đã thái bình.”
“Có ai mang theo ấn ký đó nhưng không hề hại người không a?” Triển Chiêu nhịn không được mà hỏi.
Yêu Trường Thiên nở nụ cười, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi gặp qua sói ăn chay chưa?”
Triển Chiêu không đáp.
Yêu Trường Thiên cười dữ hơn, “Ngươi hỏi ngoại công ngươi xem, sói ăn dê là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đàn dê muốn sống sót phải biết cách phản kháng, nếu không a, phải tìm cách nhổ được nanh sói … Thỉnh thoảng trong số ngàn vạn con sói cũng có một con khác loài, gặp dê lại trốn đi. Vì sói chỉ đi một mình, mà dê lại đi theo bầy, tới lúc đó, bị ăn chính là con sói đó.”
Triển Chiêu nhíu mày, cảm thấy lời này của Yêu Trường Thiên dường như có thâm ý, song song, Triển Chiêu cũng có chút nghi hoặc —— nếu như Bạch Mộc Thiên cũng có “bệnh”, vậy hắn vì sao muốn tìm mình nói chuyện?
Công Tôn nhìn đồ án trên tay mình, cũng lâm vào trầm tư —— vì sao lại có một tiêu chí thống nhất như thế? Tình trạng như vậy, chắc là là do thân thể có bệnh, lại là bệnh của gia tộc, lẽ nào nói loại “bản tính ác độc” này, là bởi vì trên thân thể bị thiếu hụt chỗ nào đó mà thành sao?
Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng, vì sao Bạch Mộc Thiên muốn tìm Triển Chiêu? Căn cứ theo câu chuyện của Yêu Trường Thiên, nguồn gốc của đám “Bệnh hoạn” kia có liên quan tới sự hủy diệt của Ưng Vương triều, mà Triển Chiêu là người kế thừa huyết thống của hoàng tộc vương triều thần bí đó, Ân Hầu tuổi tác đã cao, Triển Chiêu nhưng còn rất trẻ… Phía sau chuyện này có thể hay không còn có âm mưu lớn hơn nữa tồn tại?
Lúc này, Âu Dương từ bên ngoài chạy vào, hắn và Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương phụng mệnh Triệu Phổ đi ra ngoài thành tìm địa đạo nọ, xem ra đã phát hiện gì đó.
Âu Dương vào cửa kêu mọi người cùng hắn đi xem vài thứ, lúc bọn họ tìm địa đạo có phát hiện trọng yếu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]