Chương trước
Chương sau
Triển Chiêu đủng đỉnh đi tới Thúy Hồ, lúc này sắc trời đã tối, bên bờ Thúy Hồ thật nhiều người đang tản bộ, còn có vài lão đầu tụ lại chơi cờ nói chuyện phiếm, rất là náo nhiệt.

Triển Chiêu lắc đầu, tiếc hận thay cho Bạch Ngọc Đường và mấy tên rảnh rỗi thích hóng chuyện … Nếu như Bạch Mộc Thiên hẹn ở một ngõ nhỏ yên ắng nguyệt hắc phong cao nào đó thì còn dễ nghe trộm. Nhưng hẹn ở nơi sầm uất thế này, muốn nghe trộm lại khá khó khăn.

Triển Chiêu đi dọc theo bờ hồ vài bước, thấy được cách đó không xa, bên cạnh một cây cầu nhỏ, Bạch Mộc Thiên đang đứng ở đó cho cá ăn. Hắn cầm trong tay một cái bánh màn thầu, dựa vào một gốc liễu rủ, diện vô biểu tình nhìn chằm chằm mặt hồ, rải xuống đó bánh màn thầu đã bóp nát.

Triển Chiêu đi qua.

Bạch Mộc Thiên quay đầu lại nhìn thấy hắn, ném nửa cái màn thầu còn lại xuống hồ, vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, gật đầu với hắn.

Trong hồ, một đám cá xúm lại tranh nhau cắn nửa cái bánh màn thầu.

Triển Chiêu hỏi hắn, “Có chuyện gì không thể đến Khai Phong phủ nói?”

Bạch Mộc Thiên khẽ cười cười, “Tới tìm ngươi làm phiền, ta sợ vào không được cửa Khai Phong, Ngọc Đường đã đạp ta ra.”

Triển Chiêu ha ha cười hai tiếng, cũng một nói thêm cái gì, chờ hắn nói.

“Ta biết là ai giết Biển Phương Thụy.” Bạch Mộc Thiên mở miệng gọn gàng dứt khoát.

Triển Chiêu vẻ mặt không đổi, chỉ gật đầu, vẫn không nói chuyện.

Bạch Mộc Thiên có chút nghi hoặc nhìn Triển Chiêu, “Ngươi không hỏi sao?”

“Hỏi cái gì?” Triển Chiêu phản vấn.

“Hỏi hung thủ là ai, hoặc ta vì sao biết?”

Triển Chiêu nhíu mày nhíu mày, “Ngươi hẹn ta ra đây chỉ để nói một câu đó sao?”

Bạch Mộc Thiên cười cười, “Cũng phải nhỉ.”

Triển Chiêu đi tới ghế đá một bên ngồi xuống, hỏi, “Ta tương đối hiếu kỳ là, ngươi vì sao không nói cho Ngọc Đường mà nói cho ta biết… Nếu biết hắn sẽ giận dữ với ngươi, ngươi không muốn cứu lại một chút thân tình sao?”

Bạch Mộc Thiên bị Triển Chiêu chọc cười, đi tới ghế bên kia ngồi xuống, “Chúng ta vốn cũng không có thân tình, cứu hay không cứu cũng vậy.”

Triển Chiêu gật đầu, “Vậy ngươi nói đi, ai giết Biển Phương Thụy.”

Bạch Mộc Thiên trầm mặc chốc lát, nói, “Trại chủ.”

Triển Chiêu kinh ngạc, “Biển Thịnh?”

“Biển Thanh cũng là bị giết.” Bạch Mộc Thiên nói.

“Chứng cứ đâu?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Mộc Thiên lắc đầu, “Không có.”

Triển Chiêu nâng cằm nhìn hắn, “Biển Thịnh hiện tại mất tích, hoàn toàn mất tin tức, ngươi không có chứng cứ, ta rất khó tin tưởng ngươi.”

Bạch Mộc Thiên cũng lắc đầu, “Ngươi không cần chứng cứ, cái gọi là bắt trộm ngay tại trận, ngươi chỉ cần bắt hắn trước khi hắn giết người tiếp theo là được!”

Triển Chiêu nhíu mày, “Hắn còn muốn giết ai?”

Bạch Mộc Thiên suy nghĩ một chút, “Ta đoán có thể là Trần Mặc… Hoặc là ta.”

Triển Chiêu khó hiểu, “Giết thân sinh nhi tử xong lại giết đồ đệ? Biển Thịnh bị điên rồi?”

“Có lẽ hắn điên thật.” Bạch Mộc Thiên nói, “Cũng có thể đây mới là con người thật của hắn, ai biết được?”

Triển Chiêu lộ ra biểu tình hứng thú, “Kể chi tiết chút.”

Bạch Mộc Thiên gật đầu, kể lại cho Triển Chiêu …

Xa xa, Bạch Ngọc Đường tựa ở phía sau một gốc đại thụ, đã từ bỏ việc nghe lén.

Phía sau một thân cây đối diện hắn, Lâm Dạ Hỏa ngay cả vỏ cây cũng đã bẻ xuống sạch sẽ … Bởi vì mấy lão đầu chơi cờ gần đó thực sự náo nhiệt, bên kia còn có một người luyện n, phía sau còn có một nhóm ba người ngồi trong chòi nghỉ mát uống trà, nghe một lão đầu khác đọc sách. Lâm Dạ Hỏa nghe cả nửa ngày, chẳng nghe được Triển Chiêu và Bạch Mộc Thiên nói một chữ nào, ngược lại nhét đầy tai là chuyện về “Lưu Bị Quan Vũ Triệu Tử Long”.

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút Triệu Phổ phía sau.

Triệu Phổ cũng biểu thị bất đắc dĩ.

Ba người cuối cùng đều quay đầu lại nhìn phía sau, muốn hỏi xem Ân Hầu và Thiên Tôn có nghe được gì hay không … Nhưng quay đầu lại mới phát hiện hai lão đầu đã đi đâu mất, tỉ mỉ tìm thì thấy hai lão đầu đang bưng trà bóc đậu phộng, ở trong chời nghỉ mát nghe thuyết thư tiên sinh giảng Tam quốc.

Ba người bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Bạch Ngọc Đường rất chú tâm nhìn Triển Chiêu và Bạch Mộc Thiên vẫn đang trò chuyện, hắn cứ cảm thấy có chút bận tâm, muốn lần “hội đàm” này nhanh kết thúc một chút.

Đột nhiên Lâm Dạ Hỏa đẩy hắn một cái.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.

Lâm Dạ Hỏa giậm chân, “Vị bằng hữu hay đứng sau lưng ngươi đâu!!!”

Bạch Ngọc Đường cũng bỗng nhiên nghĩ tới, có thể cho Giao Giao đi nghe!

Thế nhưng khi Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua, Giao Giao đang tựa ở một thân cây.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho hắn đi nghe xem hai người kia nói gì.

Giao Giao lại lắc đầu.

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều nhìn không thấy Giao Giao, không rõ Bạch Ngọc Đường có phải hắn đi hay không.

Bạch Ngọc Đường thì nghi hoặc nhìn Giao Giao —— đây là Giao Giao lần đầu tiên vi phạm ý muốn của hắn, hoặc là nói… Hắn lắc đầu không phải hắn không muốn đi, mà là hắn không thể đi?

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hồi tưởng lại ánh mắt lần trước Bạch Mộc Thiên nhìn Giao Giao —— lẽ nào hắn thực sự có thể hấy Giao Giao? Sao thế được? !



Dưới tàng cây ở Thúy Hồ, Triển Chiêu nghe xong miêu tả của Bạch Mộc Thiên, nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi xác định điên là Biển Thịnh chứ không phải ngươi?”

Bạch Mộc Thiên cười cười, “Vẫn câu nói kia, mắt thấy thì chính là sự thật, nếu không tin ngươi có thể tự đi xác nhận.”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Mộc Thiên đứng lên.

Triển Chiêu nghĩ hắn đã nói xong, cũng quyết định rời đi.

“Ngươi có xem qua bản Ác điển kia không?” Bạch Mộc Thiên đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Có xem sơ.”

“Không đọc kỹ sao?” Bạch Mộc Thiên hỏi.

Triển Chiêu khó hiểu, “Vì sao phải đọc kỹ?”

“Rất nhiều người cũng không biết cực hạn của chính mình ở chỗ nào.” Bạch Mộc Thiên thản nhiên nói, “Có đôi khi ngươi nghĩ ngươi là người thế này, nhưng vấn đề là, thực chất ngươi không phải như thế.”

Triển Chiêu gật đầu, cũng không biết thực sự thấy có lý hay chỉ qua loa cho xong, hắn thay đổi trọng tâm câu chuyện, hỏi, “Ngọc Đường nói ngươi biết chuyện năm đó của Biển Thịnh?”

Bạch Mộc Thiên cười cười, “Điều kiện của ta vẫn không thay đổi, phải đổi bằng kim ti linh.”

“Nhưng ngươi đã nói cho ta biết hung thủ là Biển Thịnh.” Triển Chiêu nói.

“Xưa không bằng nay a.” Bạch Mộc Thiên lắc đầu, “Biển Phương Thụy đã chết, ta phỏng chừng không ở lâu tại Cao Hà trại được nữa … Biển Thịnh giết Biển Phương Thụy, ta mới phát hiện hắn triệt để hết thuốc chữa, nên nếu chỉ dựa vào tự mình để lấy kim ti linh thì gần như không có khả năng, không chừng cả mạng nhỏ cũng mất, nên chỉ có thể dựa vào các ngươi.”

Triển Chiêu đứng lên, vỗ vỗ vạt áo, xoay người chuẩn bị đi.

Mới vừa đi ra vài bước, chợt nghe Bạch Mộc Thiên hỏi, “Ngươi sẽ vẫn ở lại Khai Phong phủ?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, quay đầu lại, “Không thì đi đâu?”

“Không cảm thấy buồn chán sao?” Bạch Mộc Thiên hỏi.

“Đi giang hồ cũng rất buồn chán.” Triển Chiêu nói.

Bạch Mộc Thiên gật đầu, “Đích xác, làm gì cũng buồn chán.”

Triển Chiêu khoát tay chặn lại, “Ngươi cũng có thể rời khỏi giang hồ, về nhà trồng trọt.”

Bạch Mộc Thiên cười ra tiếng, “Có đầu mối gì, ta sẽ lại liên hệ với ngươi.”

Nói xong, Bạch Mộc Thiên xoay người đi.

Triển Chiêu nhíu mày nhìn hắn đi xa, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, tiểu tử này đến đây ngoại trừ nói một vài cố sự thiên phương dạ đàm ra, đại khái đã nói với mình hai chuyện, một, hảo hảo đọc Ác điển. Hai, hỏi mình có thấy buồn chán không.

Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn mặt hồ… Không biết từ lúc nào, nửa cái bánh màn thầu đã bị bầy cá nuốt chửng, ngẩng đầu nhìn, Bạch Mộc Thiên cũng đã khuất bóng.

Phía sau vang lên tiếng bước chân.

Triển Chiêu không quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đi tới bên người hắn.

Hai người đứng một hồi, hầu như là cùng lúc xoay mặt nhìn đối phương.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ánh mắt như hỏi —— nói chuyện thế nào.

Triển Chiêu đưa tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Thúc thúc thẩm thẩm ngươi năm đó không nên thu dưỡng hắn.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hắn là người xấu?”

Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường hỏi ra miệng vấn đề mang “phong cách của Tiểu Tứ Tử”, giản đơn vạch trần vấn đề, cũng trả lời một cách vô cùng đơn giản, “Đại khái là không ai hiểu nổi hắn.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đột nhiên đưa tay chỉ mặt hồ.

Bạch Ngọc Đường theo tay Triển Chiêu chỉ nhìn sang … Chỉ thấy trên mặt hồ, đột nhiên nổi lên một bầy cá chết.

Lúc này, bên bờ cũng có người chú ý tới cảnh tượng cá chết ngửa bụng nổi lềnh phềnh trên mặt hồ, kêu lên, rất nhiều người chạy tới vây xem.

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng đang nhìn hắn, trong lòng cả hai đều là nghi hoặc trọng trọng.

Lâm Dạ Hỏa nhìn cả chết đầy mặt hồ, nhíu mày, “Tội lỗi a, thoáng cái đã chết nhiều như vậy.”

Triệu Phổ đưa tay vỗ vỗ Triển Chiêu, hỏi thăm, “Vậy tiểu tử đó nói gì với ngươi?”

Triển Chiêu ra hiệu —— về rồi nói tiếp.

Bốn người trở về… Mà lúc này, Ân Hầu và Thiên Tôn vốn đang ở trong chòi uống trà nghe kể chuyện, đã không thấy bóng dáng đâu.

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút chén trà ở trên bàn, nghĩ thầm chắc hai lão gia đã phát hiện ra gì đó.



Trên một nóc nhà phía xa xa, Yêu Trường Thiên đứng ở đó, nhìn Bạch Mộc Thiên dần đi khuất.

Lúc này, Thiên Tôn và Ân Hầu rơi xuống bên cạnh hắn.

Hai người song song đảo mắt nhìn Yêu Trường Thiên, chỉ thấy lúc này… Yêu Trường Thiên hai bên khóe miệng nhếch cao, cười đến mức lộ hết cả hàm răng.

Ân Hầu hỏi, “Thế nào?”

Yêu Trường Thiên nhướn mày, “Hử?”

Thiên Tôn ôm cánh tay đứng ở bên kia, “Năm đó chân chính gặp qua chỉ có ngươi thôi, hắn bị bệnh đúng không?”

“Ha ha…” Yêu Trường Thiên vừa cười vừa gật đầu, “Không sai…”

“Bệnh đó đã không gặp lâu rồi a… Hắn sao lại bị?” Thiên Tôn kinh ngạc không ngớt.

“Có thể do di truyền không?” Ân Hầu hỏi.

Yêu Trường Thiên lắc đầu a lắc đầu, “Sẽ không… Những kẻ nhiễm bệnh đều bị đốt thành tro rồi, ngay cả râu cũng không sót lại.”

“Vậu thì do đâu?” Ân Hầu khó hiểu.

“Biết đâu là thiên ý?” Yêu Trường Thiên cười đến hả hê, “Năm đó bệnh nọ cũng tự dưng xuất hiện, đâu phải do người làm đúng không? Bỗng y như dịch bệnh, đột nhiên lan tràn, thiên tai a.”

Thiên Tôn và Ân Hầu nhìn nhau, rồi cùng đưa tay, túm hai bên áo Yêu Trường Thiên.

“Uy uy!” Yêu Trường Thiên bất mãn, “Hai ngươi làm gì đó? Muốn đánh nhau a?”

“Chỉ ngươi biết tình hình cụ thể, trở lại nói cho mấy đứa nhỏ biết!” Ân Hầu và Thiên Tôn không để ý hắn phản kháng, túm lấy hắn lôi về.

Yêu Trường Thiên một đường giãy dụa, “Nói cho chúng là gì, cứ thế này mới thú vị… Thiên hạ đại loạn vui biết bao … Ai nha… Nha đầu chết tiệt kia!”

Ân Hầu và Thiên Tôn liếc Yêu Trường Thiên đang ôm ngực, nghĩ bụng —— đáng đời ngươi!



Triển Chiêu và mọi người trở lại Khai Phong phủ, vào sân, an vị rồi nghe chuyện Bạch Mộc Thiên nói với Triển Chiêu.

Triển Chiêu kể, Bạch Mộc Thiên nói, Biển Thịnh mới là hung thủ thật sự của vụ án.

Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, ngồi xuống nghe Triển Chiêu kể tiếp.

Sự tình thật ra cũng không phức tạp, nghe nói Biển Thịnh vẫn cất giấu Ác điển và Tội điển, bình thường hay lấy ra xem.

Mà từ mười năm trước, Biển Thịnh luyện công xuất hiện tình trạng không thể tập trung nội lực.

Đang ngồi có không ít cao thủ, đều hiểu rõ đây là ý gì.

Công Tôn thì không hiểu, “Không thể tập trung nội lực chứng tỏ điều gì?”

“Chứng tỏ hắn gặp vận hạn lớn rồi.” Triệu Phổ giải thích nói, “Tình huống của hắn và Thiên Tôn Ân Hầu bất đồng, võ công không phải tự nhiên mà thành, phải kiên trì luyện tới, vì thế theo niên kỷ tăng lên thân thể suy nhược, hắn dần dần không thể thừa thụ nội lực của chính mình … Nếu nội lực không thể ngưng tụ, cuối cùng sẽ bắt đầu nghịch hướng chảy ra.”

“Khi đó sẽ tương đối nguy hiểm!” Triển Chiêu nói, “Khi nội lực bắt đầu nghịch lưu, thân thể rất nhanh sẽ suy sụp, nội lực ít hơn phân nửa lúc trước, thì nên chuẩn bị mà chết thôi.”

“Hắn không phải có kim ti linh sao?” Công Tôn hỏi, “Có thể ăn tục mệnh.”

“Tục mệnh là một chuyện.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Nhưng nội lực tiêu tán và nội lực không thể ngưng tụ dẫn đến nghịch lưu là hai việc khác nhau, giống như trên đời này có dược để phục sinh, nhưng không có dược giúp mọc lại tay chân bị cụt đúng không?”

Công Tôn trừng mắt nhìn, “Ừm?”

“Quá trình yếu dần đi của Biển Thịnh là không thể thay đổi.” Lâm Dạ Hỏa tổng kết, “Hắn hẳn là chết chắc rồi!”

“Có một chút kỳ quái!” Trầm Thiệu Tây hỏi, “Hắn nếu mười năm trước đã xuất hiện dấu hiệu suy yếu, vậy vì sao bây giờ còn sống?”

“Đúng vậy.” Mọi người cũng đều gật đầu, “Mấy hôm trước không phải còn tới đây một chuyến sao? Tinh thần dịch dịch a.”

“Bạch Mộc Thiên có nói đến lý do hắn có thể sống tới bây giờ.” Triển Chiêu nói, “Có một thiếu niên thần bí, xuất hiện.”

“Thiếu niên? !” Tất cả mọi người tò mò —— thiếu niên nào?

“Hắn kể ban đầu hắn cho rằng đó là một vị lão phụ nhân lớn tuổi, nhưng sau lại phát hiện đó là một thiếu niên ăn mặc thành lão phụ nhân.” Triển Chiêu tiếp tục nói, “Biển Thịnh phi thường tôn kính hắn, hắn cho Biển Thịnh một ít dược, Biển Thịnh ăn vào thân thể bắt đầu chuyển biến tốt, tinh thần cũng càng ngày càng tốt, công phu cũng càng tinh tiến.”

Triển Chiêu nói xong, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Điều này sao có thể?”

“Đúng vậy!” Lâm Dạ Hỏa cũng ngạc nhiên, “Loại suy yếu này không phải bất khả nghịch sao?”

“Cho nên Bạch Mộc Thiên nói hắn cảm thấy rất kỳ quái.” Triển Chiêu nói, “Hắn cho rằng trên đời này không có chuyện gì tốt như vậy, Biển Thịnh muốn khôi phục nội lực, nhất định phải trả giá lớn.”

Tất cả mọi người gật đầu, phải thừa nhận, hắn nói có đạo lý!

“Kết quả… Hắn phát hiện một bí mật của Biển Thịnh.” Triển Chiêu nói, “Bạch Mộc Thiên kể rằng Biển Thịnh cứ cách vài ngày, sẽ điên một lần.”

“Điên?” Tất cả mọi người hiếu kỳ, “Điên thế nào?”

“Hắn sẽ triệt để không khống chế được bản thân, Biển Thịnh biến thành một người cực độ dịch nộ lại thị huyết, chạy ra ngoài giết người!” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa mỗi lần giết người xong sẽ mất đi ý thức, không nhớ rõ đã phát sinh chuyện gì … Thiếu niên kia sẽ phụ trách giúp hắn thu thập cục diện rối rắm và đuổi hắn trở về.”

Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau.

Công Tôn vấn, “Thảo nào hung án hiện trường đều lưu lại vết chân rõ ràng như vậy… Tức là kẻ sát nhân là Biển Thịnh, còn thiếu niên kia là tới khiêng hắn trở về? Nhưng vết thương trên người Biển Thanh và Biển Phương Thụy cho thấy, là thiếu niên kia động thủ a…”

Lâm Dạ Hỏa nghiếng răng, “Điên đến mức giết cả thân nhi tử a?”

Hắn nói hỏi xong, chợt nghe có người trả lời, “Không phải điên, là bệnh.”

“Bệnh?” Mọi người cùng nhau quay đầu lại, thấy Thiên Tôn và Ân Hầu túm Yêu Trường đang giãy dụa vào.

Triệu Phổ giật giật lông mày, liếc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý là ——nhị vị nhà các ngươi sao lại khi dễ vị kia của nhà ta?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không rõ.

Thiên Tôn và Ân Hầu ấn Yêu Trường Thiên xuống ghế.

Yêu Trường Thiên bĩu môi, thấy mọi người đều dùng đôi mắt trông mong nhìn mình, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở miệng, “Đó là một loại bệnh, tên là ác linh bệnh.”

Công Tôn mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử kinh ngạc, “Nó là cái bệnh gì a chưa từng nghe qua luôn!”

“Ồ.” Yêu Trường Thiên ngắm Tiểu Tứ Tử liếc mắt, “Ngươi mới cai sữa mấy ngày… A.”

Yêu Trường Thiên nói còn chưa dứt lời, Triệu Phổ và Công Tôn vội vàng đạp hắn một cước.

Yêu Trường Thiên bất mãn xoa bàn chân nhìn đồ đệ —— muốn khi sư diệt tổ à!

Nhìn sang Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy tiểu tử kia đang híp mắt nhìn Yêu Trường Thiên —— lời này hảo quen tai hình như đã nghe được ở đâu đó.

Công Tôn trừng Triệu Phổ —— quả nhiên là thân thầy trò, nói chuyện đói đòn như nhau.

“Ác linh bệnh là bệnh gì?” Triệu Phổ vội đánh trống lảng.

“Ác linh bệnh chưa từng nghe qua nói…” Yêu Trường Thiên nhìn Công Tôn, “Vậy Tử ôn chứng nghe qua chưa?”

Công Tôn sửng sốt một chút, sau đó đảo rút khẩu lãnh khí, “Tử ôn chứng?”

Triển Chiêu và những người còn lại nghiêng đầu —— Tử ôn chứng? Nghe không giống chứng bệnh xấu gì …

Yêu Trường Thiên xấu xa cười, ngón tay khẽ gõ gõ bàn, “Dù sao cũng đang nhàn rỗi, kể chút chuyện vui cho các ngươi nghe một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.