Triển Chiêu đủng đỉnh đi tới Thúy Hồ, lúc này sắc trời đã tối, bên bờ Thúy Hồ thật nhiều người đang tản bộ, còn có vài lão đầu tụ lại chơi cờ nói chuyện phiếm, rất là náo nhiệt.
Triển Chiêu lắc đầu, tiếc hận thay cho Bạch Ngọc Đường và mấy tên rảnh rỗi thích hóng chuyện … Nếu như Bạch Mộc Thiên hẹn ở một ngõ nhỏ yên ắng nguyệt hắc phong cao nào đó thì còn dễ nghe trộm. Nhưng hẹn ở nơi sầm uất thế này, muốn nghe trộm lại khá khó khăn.
Triển Chiêu đi dọc theo bờ hồ vài bước, thấy được cách đó không xa, bên cạnh một cây cầu nhỏ, Bạch Mộc Thiên đang đứng ở đó cho cá ăn. Hắn cầm trong tay một cái bánh màn thầu, dựa vào một gốc liễu rủ, diện vô biểu tình nhìn chằm chằm mặt hồ, rải xuống đó bánh màn thầu đã bóp nát.
Triển Chiêu đi qua.
Bạch Mộc Thiên quay đầu lại nhìn thấy hắn, ném nửa cái màn thầu còn lại xuống hồ, vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, gật đầu với hắn.
Trong hồ, một đám cá xúm lại tranh nhau cắn nửa cái bánh màn thầu.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Có chuyện gì không thể đến Khai Phong phủ nói?”
Bạch Mộc Thiên khẽ cười cười, “Tới tìm ngươi làm phiền, ta sợ vào không được cửa Khai Phong, Ngọc Đường đã đạp ta ra.”
Triển Chiêu ha ha cười hai tiếng, cũng một nói thêm cái gì, chờ hắn nói.
“Ta biết là ai giết Biển Phương Thụy.” Bạch Mộc Thiên mở miệng gọn gàng dứt khoát.
Triển Chiêu vẻ mặt không đổi, chỉ gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056786/quyen-20-chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.