Triển Chiêu lần đầu nghe kể về chuyện trong quá khứ của Bạch Mộc Thiên, có chút thất thần.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu khẽ cau mày, thì hỏi, “Nghĩ gì thế?”
Triển Chiêu khẽ nhướn mày, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Ta nhớ tới một vị trưởng bối đã mất.”
Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Ngươi nhớ tới ai ở Ma Cung?”
Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi sao biết người ta đang nghĩ tới là trưởng bối Ma Cung.”
Bạch Ngọc Đường cũng không trả lời, nghĩ bụng, ta đoán được ngươi đang nghĩ gì là chuyện đương nhiên mà, ra hiệu cho Triển Chiêu nói tiếp.
“Ngươi biết Hung Thần Kiều Phương không?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Danh tiếng của hắn trong võ lâm còn đáng sợ hơn Ân Hầu.”
“Lão gia tử bộ dáng rất dữ!” Triển Chiêu nói, “Chỉ khuôn mặt thôi cũng có thể hù chết một đám người.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có nghe nói.”
Triển Chiêu như nghĩ tới chuyện gì thú vị, nở nụ cười, “Nhưng chuyện chủ yếu hắn làm mỗi ngày ở Ma Cung là trông hài tử.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày.
Triển Chiêu nhớ lại, “Hắn làm rất tốt, mỗi ngày sáng sớm làm canh cá, đi tới từng đứa một, đút cho chúng ta từng muôi, tiểu miêu tiểu cẩu nhặt được đều dưỡng rất tốt, lá gan cũng nhỏ, thấy sâu róm thôi cũng sợ nhảy dựng.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, “Hắn không phải được xưng là hung thần ác quỷ chuyển thế sao?”
“Đại khái có mỗi khuôn mặt thôi.” Triển Chiêu tựa hồ có chút cảm khái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056762/quyen-20-chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.