Chương trước
Chương sau
Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt mang theo một đám tiểu hài nhi trói gà không chặt, bị bảy hắc y nhân thân phận bất minh vây khốn trong ngõ cụt nhà Trầm gia.

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt biết tình huống không ổn, đối phương võ công không kém nhân số lại đông đảo, nếu như chỉ có hai người bọn họ thì có thể đột phá vòng vây đi ra ngoài, thế nhưng ở đây còn có tiểu hài nhi, vấn đề hàng đầu là phải bảo trụ những đứa nhỏ này bình an vô sự.

Trầm Hoài Nguyệt hỏi Vương Lạc, “Bọn họ nhằm vào chúng ta hay bọn nhỏ?”

Vương Lạc lắc đầu, hắn không rõ ràng lắm, bất quá dựa theo tao ngộ từ trước, nếu không cẩn thận thì có lẽ bọn họ đã trở thành hắc y nhân, vì vậy … Khả năng hướng về phía bọn họ cao hơn một chút.

“Ta dẫn bọn họ rời đi thử xem!” Trầm Hoài Nguyệt nói xong nhảy lên nóc nhà… Bảy hắc y nhân trong nháy mắt cũng có hai người lên theo ngăn trở, những người còn lại không hề di chuyển, có nghĩa là —— người đã bị bao vây, không ai được chạy thoát.

Vương Lạc vừa định rút đao, chợt nghe “xoát” một tiếng, xoay mặt, chỉ thấy Tiểu Lương Tử rút đao từ bên hông, bước lên phía trước.

Năm tiểu tử kia cũng rút binh khí, Bàng Dục ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bao Duyên xuất ra cây thước ở trong bao y phục.

Vương Lạc dở khóc dở cười, đừng xem võ công không được tốt lắm, tư thế cũng không yếu ớt …

Chỉ là Vương Lạc còn chưa nghĩ ra phương pháp ứng đối, chợt nghe Tiểu Lương Tử nói, “Ngươi cũng nhảy lên, dẫn hai người rời đi!”

Vương Lạc sửng sốt, Tiểu Lương Tử thấy hắn không nhúc nhích, nhìn hắn một cái.

Vương Lạc bị bé dọa cho sợ, đứa nhỏ này nhãn thần vô cùng sáng, nhìn vào có cảm giác như một cao thủ dụng đao, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ mới có loại nhãn thần này.

Vương Lạc nhảy lên nóc nhà, quả nhiên, lại có hai hắc y nhân đuổi theo.

Tiểu Lương Tử nâng tay vung đao, trên tường hàn quang lóe ra, hai dòng nội kình sắc bén trong không trung giao lấy nhau cùng lao về phía trước … Mặt đất và mặt tường trong nháy mắt xuất hiện bốn vết rạn, xung quanh cát bay đá chạy.

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt mở to hai mắt —— chiêu này của thằng bé là Thập Tự Thức trong Thiên Sơn Thập Đao Thức, có vẻ còn kết hợp một chút Phiên Giang Đảo Hải của Triệu Phổ …

Một trận nội kình thình lình ập đến, mấy hắc y nhân phải nhảy lên tránh né, Trầm Hoài Nguyệt và Vương Lạc nhìn nhau, khi mấy hắc y nhân bay lên giữa không trung, hai người bọn họ song song rút đao đánh ra “Thập tự thức” … Hai cỗ nội kình đụng nhau bắn ra, hắc y nhân bị ép rời khỏi ngõ nhó nhảy sang hai bên né tránh.

Tiểu Lương Tử hô lên, “Chạy mau!”

Bàng Dục và Bao Duyên còn có năm đứa nhỏ cắm đầu chạy về phía trước.

Tiểu Lương Tử đạp lên mặt tường bay lên không trung, hướng về phía hắc y nhân đang phi lên cao nhất, hắn thân pháp linh hoạt, tới trước mặt đột nhiên xoay người, y như một cái bóng quấn lấy hắc y nhân đánh một vòng, rồi xuất hiện phía sau hắn.

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt há hốc miệng —— đó là khinh công gì? Yến Tử Phi và Như Ảnh Tùy Hình kết hợp a?

Tiểu Lương Tử bay đến phía sau hắc y nhân, nắm chuôi đao đập một cái vào huyệt thái dương của hắn.

Hắc y nhân hự một tiếng, mất thăng bằng ngã xuống.

Tiểu Lương Tử cùng hắn đáp xuống, mấy hắc y nhân khác cũng đuổi theo.

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt vừa nhìn đã thấy không tốt, vội theo xuống, hai người xuất đao giúp Tiểu Lương Tử chặn đao đến từ phía sau.

Tiểu Lương Tử xoát một cái lủi ra từ giữa hai hắc y nhân, bay lên đạp vào ót họ… Hai hắc y nhân đi phía trước chém tới, Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt bứt ra … Phát hiện có hai hắc y nhân đã đuổi theo đám nhóc đang chạy.

Hai người vội đuổi theo, Tiểu Lương Tử từ giữa bọn họ cũng chạy ra ngoài.

Vương Lạc há hốc miệng, thật nhanh!

Tiểu Lương Tử vừa chạy vừa hét, “Ngồi xuống!”

Bàng Dục và Bao Duyên vô thức cúi người … Phía trên đầu có hai lưỡi đao đảo qua.

Bàng Dục che cho Tiểu Tứ Tử té ngã xuống đất, lăn đúng một vòng, Bao Duyên đến giúp hắn đứng dậy, một người hắc y nhân xuất hiện trước mắt, vừa vung đao, chợt nghe có người hô, “Nếm thử tấm chắn thịt của ta a a a…”

Bàng Dục và Bao Duyên giật mình, lại cúi đầu, chợt nghe “Hô” một tiếng, nhóc béo phi cả người lên, ôm lấy đầu cuộn thành một quả cầu thịt, ba huynh đệ của nó đứng ở phía sau, vừa rồi hình như hợp lực đẩy nó đi, chợt nghe “uỵch” một tiếng … Hắc y nhân nọ bị bắn trúng.

Nhóc béo đặt mông ngồi trên mặt hắn, còn đánh rắm, mọi người nghe thấy hắc y nhân hự một tiếng, rồi không nhúc nhích nữa.

Nhóc béo vừa ngồi xuống, Tiểu Lương Tử chạy đến trước mặt, đạp lên vai nó bay lên không trung, xoay tròn một vòng, sau một trận hàn quang loạn thiểm hoa cả mắt, hai hắc y nhân bay ra, trên vai và cánh tay vết thương chằng chịt.

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt đá văng hai người khác, bay nhanh tới phía sau Bàng Dục và Bao Duyên.

Mấy đưa nhỏ cũng tụm lại, Tiểu Lương Tử hạ xuống, đứng đối mặt với ngõ nhỏ kia …

Lúc này, mọi người đã ra khỏi ngõ nhỏ, đang đứng trên đường cái, xung quanh tối như mực cũng không có người, nhưng tiếng vó ngựa của quân hoàng thành ở phía xa vẫn có thể nghe thấy.

Bảy hắc y nhân nay đã đánh rớt ba người, hai người thụ thương, còn lại hai người hoàn hảo.

Trầm Hoài Nguyệt và Vương Lạc vô thức nhìn thoáng qua Tiểu Lương Tử đứng ở đầu hàng, hai người trong đầu đồng loạt hiện lên dòng cảm thán mà ở cái tuổi này bọn họ chưa nên có —— hậu sinh khả uý a! Đứa nhỏ này không chỉ võ công cao tốc độ nhanh thân pháp linh hoạt, đầu óc cũng rất tốt. Vừa rồi trong nháy mắt đã nghĩ được cách tấn công như vậy trong nháy mắt hắn đã có thể nghĩ đến cách tấn công bất ngờ, hơn nữa sức lực lớn, chiến lược chiến thuật vận dụng thoả đáng, không hổ do Triệu Phổ dạy dỗ!

Còn lại bốn hắn y nhân cũng tập trung lại.

Tiểu Lương Tử khoát tay… Một viên mặc ngọc phi hoàng thạch ném ra, ngay lập tức, Bàng Dục và Bao Duyên mang theo một đám hài tử bỏ chạy, vừa chạy tiểu Hầu gia vừa hét, “Người cứu mạng a a a a a a!”

Viên mặc ngọc phi hoàng thạch vừa rồi của Tiểu Lương Tử đập trúng hai người bị thương, vì vậy cuối cùng chỉ còn lại hai hắc y nhân, giơ binh khí đuổi không tha.

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt cùng hai hắc y nhân giao đâu … Thập đại cao thủ Phái Thiên Sơn cũng không phải để cho oai, một đối một thì ai sợ ai?

Bên này đang đánh kịch liệt, chỉ thấy Tiểu Lương Tử đột nhiên lao tới đạp bay một người, nói với hai người, “Nhanh rút!”

Hai người rút về sau, chỉ thấy trong ngõ nhỏ, năm hắc y nhân khác đã tỉnh lại, cũng cầm binh khí đuổi tới.

Ba người đuổi theo đám nhóc, mắt thấy sắp đến chỗ rẽ. Chỉ cần qua ngã rẽ này chính là Nam thiên nhai! Nam thiên nhai đối diện Khai Phong Phủ, đầy hoàng thành quân, chạy tới đó chẳng khác nào được cứu trợ!

Nhưng mọi người ở đây muốn quẹo lại chẳng quẹo được, đang chạy Bàng Dục đột nhiên dừng gấp.

Tiểu Tứ Tử vội ôm lấy cổ hắn, Bao Duyên phải đỡ lấy Bàng Dục mới không té ngã, mà mấy đứa nhỏ chạy ngay sau dừng lại kịp, nhóc béo thì không, vì thế lăn tròn một vòng.

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt mỗi người ôm lấy hai đứa nhỏ … Tránh thoát lưỡi đao chém tới.

Mọi người ngẩng đầu, phía trước có thêm bốn hắc y nhân.

Đẩy Bao Duyên Bàng Dục và năm đứa nhỏ vào giữa, Tiểu Lương Tử, Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt bảo vệ mọi người, bên ngoài là hơn mười hắc y nhân mặt quỷ hùng hổ đánh tới.

Đám hắc y nhân song song nhảy lên, giơ binh khí tàn bạo chém xuống.

Cùng lúc đó, chợt nghe từ xa truyền đến tiếng gọi, “Tiểu Lương Tử!”

Tiểu Lương Tử vừa quay đầu lại, thấy hai thân ảnh một đỏ một trắng cấp tốc lao về phía bên này.

Nhưng hơn mười bả đao đã đến trước mắt, Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt dùng nội lực đẩy ra… Nội kình ba động nhưng chỉ đẩy được bốn người, còn sáu người vẫn chém tới … Hai người không thể làm gì khác hơn là lao về phía trước, thay đám nhỏ cản lại!

Bàng Dục ôm lấy Tiểu Tứ Tử nhắm chặt mắt, Tiểu Lương Tử cũng lui về sau…

Cùng lúc hắn thối lui, vị trí vừa đứng xuất hiện một bạch sắc thân ảnh, rồi thanh âm hơi lạnh truyền đến, “Ai muốn làm bị thương đệ tử Thiên Sơn của ta? !”

Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt vừa nghe thấy thanh âm này, trong ngực “phù” một tiếng, nội lực đã xuất ra liền trực tiếp hướng xuống đất, biểu tình nhẹ nhõm hẳn.

Năm đứa nhỏ vừa nhấc mắt… Chỉ thấy một bóng lưng bạch sắc, hai ống tay áo bạch sắc vung lên … Bọn chúng chỉ tay lỗ tay “ong” lên, đám hắc y nhân toàn bộ bay ra ngoài, rất xa rất xa.

Phía sau Bao Duyên, bốn hắc y nhân bị đẩy ra vừa đứng lên cũng bị ném ra ngoài, Bao Duyên nhìn hắc y nhân rơi xuống trước mắt, kích động, “Ân Hầu!”

Năm đứa nhỏ soạt một cái quay đầu lại… Mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắc y nhân cao to suất khí đang tức giận trước mắt —— người này chính là Ân Hầu sao? A a a a! Căn bản không phải mặt xanh nanh vàng đại yêu ma quỷ quái, trước đây các sư huynh trong môn phải quả nhiên là lừa bọn họ…

Chỉ là bọn nhỏ còn chưa kích động xong, chỉ thấy Trầm Hoài Nguyệt và Vương Lạc đứng dậy, hành lễ với bạch y nhân phía trước, “Sư tôn!”

Mấy đứa nhỏ lại soạt quay đầu, con mắt trợn to, nhìn bạch y nhân trước mắt thế nào cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, tóc màu bạc thật là suất khí!

Mà lúc này, Thiên Tôn liếc về sau Ân Hầu, nhíu mày, “Chạy quá chậm, chưa ăn cơm chiều a?”

Ân Hầu quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Kỳ thực vừa rồi khi hai người xuống đất cứu người, gần như cùng lúc đó Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã tới rồi.

Vừa rồi gọi Tiểu Lương Tử chính là Triển Chiêu, hai thân ảnh một đỏ một trắng đương nhiên cũng là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Hai người bọn họ từ xa nghe được tiếng kêu cứu của Bàng Dục, vội lao tới, mắt thấy sắp không kịp, Triển Chiêu còn lao rất nhanh.

Triển Chiêu dựa vào tường thở dốc, chạy như bay thế mà vẫn chậm một chút a, mệt chết Miêu gia!

Thiên Tôn phất tay với Vương Lạc và Trầm Hoài Nguyệt, ý bảo hai người bọn họ không cần đa lễ.

Hai người đứng lên, đứng sang một bên, duy trì cảm xúc dâng trào của đồ đệ phái Thiên Sơn khi nhìn thấy Thiên Tôn.

Năm đứa nhỏ rốt cuộc phục hồi tinh thần, vây lấy Tiểu Lương Tử đang thu đao, “Tiểu Lương Tử ông ấy chính là Thiên Tôn sao? A a a a hảo suất khí!”

Thiên Tôn nhìn sang, phát hiện ngoại trừ Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử ra, còn có thêm năm đứa nhỏ nữa, kiểu dáng cao thấp mập ốm các loại, còn có một đứa tròn vo…

Năm đứa nhỏ vây quanh Thiên Tôn líu ríu, “Thiên Tôn hảo suất khí! Chúng ta muốn nhập phái Thiên Sơn!”

Thiên Tôn nỗ lực nhịn xuống khóe miệng muốn nhếch lên, chắp tay sau lưng bày ra tư thái của nhất đại tông sư, gật đầu, “Ân… Rất tốt rất tốt…”

Một bên, Bạch Ngọc Đường không nói gì nhìn sư phụ nhà mình tạo dáng.

Mấy đứa nhỏ kích động không thôi.

Thiên Tôn chắp tay sau lưng ngửa mặt nhìn trăng tận lực bày ra tư thái của võ lâm chí tôn.

Ân Hầu lắc đầu biểu thị không thể nhìn thêm được nữa, đưa tay kéo Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử đang hiếu kỳ nhìn Thiên Tôn trở về.

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng hỏi Ân Hầu, “Ân Ân, Tôn Tôn bị sái cổ ạ? Cái cổ sao lại đơ thế?”

Ân Hầu bĩu môi, “Hắn đang giả vờ làm đại vĩ ba lang, đừng để ý đến hắn.”

Thiên Tôn liếc Ân Hầu —— tử lão quỷ, ta được hoan nghênh ngươi đố kị!

Ân Hầu nhìn trời.

Thiên Tôn liếc sang Bạch Ngọc Đường, thấy đồ đệ trưng ra biểu tình ghét bỏ, Thiên Tôn vừa định trêu chọc hắn chạy quá chậm, lại nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Cha ta chiêu đãi khách nhân đem bình rượu rắn dưới giường ngươi uống rồi.”

“A…” Thiên Tôn lui về phía sau há hốc miệng.

Năm đứa nhỏ vẫn ngửa mặt nhìn hắn chớp mắt mấy cái, biểu tình vừa rồi …

“Khụ khụ.” Thiên Tôn vội ho khan hai tiếng, đứng vững rồi tiếp tục chắp tay sau lưng, duy trì hình tượng, thuận tiện trừng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cùng Triển Chiêu đi xem hắc y nhân.

Lúc này, rất nhiều Hoàng thành quân chạy tới, Âu Dương tới nâng Tiểu Tứ Tử lên kiểm tra một chút, “Mẹ nó, hù chết người, may mà chưa nói cho Triệu Phổ.”

Tiểu Tứ Tử sờ sờ cái đầu nhím của hắn, cười tủm tỉm, “Chinh Chinh, vừa rồi Tiểu Lương Tử một mình đánh thật nhiều người rất suất khí! Hắn cứ như vậy… phi ~ phi ~ tới cứu ta.”

Âu Dương cười ha ha, thò tay vò đầu Tiểu Lương Tử, “Làm tốt lắm! Đáng tin a tiểu tử!”

Tiểu Lương Tử ngại ngùng gãi gãi đầu.

Năm tiểu hài nhi cũng vây lấy Tiểu Lương Tử khen hắn lợi hại.

Triển Chiêu lột mặt nạ của hắc y nhân, quả nhiên, trong đó có bảy Tiên Dương Sơn lão đạo, bốn người còn lại là Nga My Sơn đạo cô.

Trâu Lương dùng nước đá cứu tỉnh nhóm đạo gia đạo cô bị “mộng du”, khi biết đã xảy ra cái gì, các đạo gia đạo cô đều tự trách không ngớt, liên tục xin lỗi mọi người.

Triển Chiêu vừa hỏi, quả nhiên, bốn vị đạo cô cũng nửa đường nhặt được lão nhân.

Âu Dương khóe miệng giật giật, “Dạo này làm người tốt cũng quá nguy hiểm …”

Triển Chiêu nhìn một chút Bạch Ngọc Đường, nhíu mày, “Kẻ nào lại bày ra mấy trò này?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Duyên, Bàng Dục, Tiểu Tứ Tử, năm đứa nhỏ và Vương Lạc Trầm Hoài Nguyệt đang tụ cùng một chỗ.

“Ta tương đối hiếu kỳ những hắc y nhân là muốn tập kích ai.” Ngũ gia vấn, “Đồ đệ phái Thiên Sơn? Năm đứa nhỏ? Hay người của Khai Phong Phủ?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Ta nghĩ… là năm đứa nhỏ.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ta cũng nghĩ vậy.”

Âu Dương lệnh cho quân hoàng thành tập trung lại đi về, dựa theo quy tắc hàng ngày tiếp tục tuần tra và tăng mạnh đề phòng, những người khác đều quay về Khai Phong Phủ.



Mà lúc này ở Khai Phong phủ.

Công Tôn cầm cái kim bồn nọ lật qua lật lại.

Triệu Phổ hỏi, “Cái bồn này để làm gì a? Rửa mặt?”

“Không giống a, ai lại rửa mặt bằng bồn méo?” Công Tôn lắc đầu, dùng cái nhíp cạo cạo bên trong bồn một chút, gắp ra một chút gì đó đen đen dính dính.

Công Tôn ngửi ngửi, rồi cẩn thận nhìn một chút, đột nhiên “A” một tiếng, mở to hai mắt, “Ta biết cái này là cái bồn gì bồn rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.