Chương trước
Chương sau
Đám người Triển Chiêu vào hoàng cung, đem kế hoạch dẫn xà xuất động vừa nói xong, Triệu Trinh nghĩ nghĩ, ôm cánh tay nhìn mọi người, tựa hồ có chút khó xử.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Trinh, ngẫm lại cũng là cho hắn thêm phiền toái, nhưng nếu thực sự có người tìm được Vạn Chú Cung, nguy hiểm cũng là ảnh hưởng tới giang sơn của hắn a.

Triệu Trinh đứng lên, đi bộ hai vòng, nói, “Ân… Trẫm ngược lại có thể phối hợp, bất quá sao… Có một điều kiện!”

Tất cả mọi người buồn bực —— điều kiện?

Triệu Trinh vươn tay, xoa xoa ngực, nói, “Hoàng cung của trẫm đều cho các ngươi thoải mái xuất nhập tự do, cho nên nơi này của trẫm không có cảm giác an ổn cho lắm!”

Nhìn bộ dáng Triệu Trinh ôm ngực xoa xoa như đau tim, mọi người nhịn không được đều muốn phát ngôn, rõ ràng thế thì cứ để Công Tôn xem bệnh cho ngươi…

“Cho nên trẫm muốn bồi thường!” Triệu Trinh nghiêm túc nói.

“Bồi thường cái gì…” Tất cả mọi người tò mò.

Triệu Trinh chắp tay sau lưng, nói, “Phần thưởng của Miêu đại hội, trừ bỏ phần so về dáng vẻ bên ngoài cùng phẩm chất loài, còn có phần huấn luyện mèo, xem mèo chỗ nào nghe lời chủ nhân nhất!”

Mọi người khóe miệng lập tức co rút kịch liệt, tâm nói nghe qua huấn luyện chó rồi huấn luyện chim chóc, chưa từng nghe nói qua huấn luyện mèo a, có thể dạy dỗ cho loài vật kiêu ngạo này ngoan ngoãn nghe lời sao?

Triệu Trinh vươn tay chỉ chỉ một cái bàn gỗ đóng dáng cao như tháp, phía bên trên có một đám mèo năm con thực đẹp đang nằm liếm lông.

Mọi người theo phương hướng ngón tay hắn nhìn qua, chỉ thấy những con mèo kia đều mang dáng vẻ thực đẹp đẽ ôn nhuận: một con toàn thân đen tuyền, cặp mắt lấp lánh xanh lục; một con lông rậm màu trắng tuyết, đôi mắt âm dương một lam một lục; một con mèo khác màu xám tro, tròn vo, hai con mắt ánh kim sắc bén; một con thậm chí còn có văn thân vằn vện như hổ, hình thể lớn cũng hơn hẳn so với mèo thông thường; còn có một con mèo tam thể, mặt tròn xoe, lỗ tai xoè ra hình chữ bát. Mọi người quan sát một chút năm con mèo này, xong lại đều quay đầu lại nhìn Triệu Trinh.

Triệu Phổ hỏi, “Chính là đưa mấy con  mèo này đi dự thi?”

“Ân.” Triệu Trinh gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đánh giá một chút, “Dáng vẻ thoạt nhìn rất tốt, hẳn là sẽ không thua.”

“Nhìn bên ngoài chắc là không thua, nhưng động tới trình độ nghe lời thì…” Triệu Trinh ngồi xổm xuống, đối với mấy con mèo kia gọi vài tiếng “Chậc chậc sách.”

Cả năm con vẫn điềm tĩnh liếm lông, ba con thì không hề phản ứng với tiếng gọi của Triệu Trinh, còn hai con còn lại quay qua liếc mắt một cái, ánh nhìn mang theo vài phần khinh bỉ hướng thẳng về phía hoàng đế đương triều.

Mọi người khoé miệng co rút —— hảo kiêu ngạo!

Triệu Trinh vẻ mặt buồn bực, chắp tay sau lưng bĩu môi, cái đám này… quá thừa hành động khép vào tội khi quân! Thế nhưng không đem trẫm để vào mắt!

Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Hoàng Thượng, loài mèo đều là như vậy, ngươi kêu nó nó không phản ứng ngươi, không gọi nó thì ngược lại nó sẽ tự chạy đến.”

Triệu Trinh híp mắt nhìn Triển Chiêu, “Là như thế sao? Không bằng Triển hộ vệ thử xem?”

Triển Chiêu trừng mắt, sau đó thấy mọi người đều nhìn mình, không hiểu sao liền có dự cảm không tốt lắm.

Công Tôn cũng rất tò mò, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi thử xem?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành phải vươn ra một ngón tay, đối với mấy con mèo kia, “Chậc chậc…”

Triển Chiêu vừa mới ngoắc ngón tay, cả năm con mèo đều phản ứng, nhảy khỏi bàn, chạy tới bên cạnh hắn, vây quanh “meo meo” song cọ cọ vào chân hắn.

Triển Chiêu đỡ trán.

Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm con mèo màu xám đến nhìn, cảm thấy nó thực rất đáng yêu, toàn thân béo núc, tứ chi ngắn ngủn tròn tròn, đệm thịt ở chân sắc phấn hồng. Ngũ gia nắm một cái chân trước của nó ấn ấn xuống, phát hiện mềm mềm lại còn đàn hồi, cảm giác tâm tình rất không tồi.

Tiểu Tứ Tử cũng đi ôm lấy con mèo tam thể mập mạp, xem xét nó đung đưa qua lại cái đuôi dài mềm mại.

“Thực nghe lời như vậy?” Lâm Dạ Hỏa tò mò, hỏi Triển Chiêu, “Để chúng nó ngồi xuống thử xem.”

“Được không a…” Triệu Phổ có cảm giác bất khả tư nghị, “Cũng không phải chó mà.”

Lâm Dạ Hỏa đối Ách tử bên người tay chỉ xuống mặt đất, “Ngồi xuống.”

Ách tử liền ngồi xuống, đối với Lâm Dạ Hỏa vẫy vẫy cái đuôi.

“Chó thì đương nhiên là thực nghe lời.” Triệu Trinh đối Ách tử ngoắc ngoắc ngón tay, ách tử liền nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa đối nó gật gật đầu, Ách tử bước đi đến Triệu Trinh bên người ngồi xuống.

Triệu Trinh nhìn chằm chằm Ách tử, “Đứng lên.”

Ách tử đứng lên.

“Gục xuống.” Triệu Trinh nói tiếp đi.

Ách tử gục xuống, vừa không hiểu mà nhìn Triệu Trinh, ý tứ —— ngươi rốt cuộc muốn làm chi đây?

Triệu Trinh ngồi xổm xuống, vươn tay.

Ách tử duỗi một cái chân trước đặt lên trên tay của hắn.

Triệu Trinh híp mắt nhìn chằm chằm Ách tử thật lâu, đột nhiên hai tay đưa ra ôm lấy mặt nó xoa xoa vỗ vỗ, “Chính là muốn nói gì nghe nấy như vậy! Đây mới chính xác là thái độ đối đãi trước trẫm!”

Bọn người Nam Cung có chút cấm khẩu, Triệu Trinh mấy hôm nay bị đám mèo kia coi như không khí, phỏng chừng buồn bực. Sáng nay còn nói chuyện con mèo năm đó không đi kịp tới hội tuyển mười hai con giáp cầm tinh là xứng đáng gì đó, vấn đề này nói lên hoàng đế này nội tâm đôi khi rất nhỏ nhặt.

Triệu Trinh buông Ách tử ra, quay đầu lại nhìn con mèo đen tuyền đang đảo quanh chân Triển Chiêu và dùng đuôi quấn quanh chân hắn, liền vươn tay tay chỉ nó, “Ngồi xuống!”

Con mèo đen đối Triệu Trinh liếc mắt một cái, ánh mắt kia như là đang nói —— Tên ngốc này là ai?

Ách tử đi qua nghiêng đầu về phía mèo đen, nó đột nhiên vung móng vuốt chụp qua, Ách tử nhanh chóng thối lui hai bước, ngồi xuống hướng phía nó vẫy vẫy cái đuôi.

Triển Chiêu đối một bên chỉ chỉ… Chỉ thấy mấy con mèo đều đi qua ngồi xuống, còn rất ngoan. Triển Chiêu cũng chưa mở miệng chúng nó liền hiểu được ý tứ, rõ ràng chúng nó không phải nghe hay nhìn mặt không hiểu, chính là bọn nó có thèm phản ứng ngươi hay không.

Triệu Trinh nghiến răng —— tuyệt đối là tội khi quân a!

Mọi người thấy cũng hiểu được mới mẻ.

Tiểu Tứ Tử thử một chút, mấy con mèo cũng không nể tình, chỉ nghe Triển Chiêu.

Triệu Trinh vỗ Triển Chiêu, “Ta quyết rồi, chuyện trận đấu ngày đó! Triển hộ vệ cũng xuất chiến a!”

Triển Chiêu không nói gì mà nhìn Triệu Trinh, một bên, Trần công công nhắc nhở, nói, “Hoàng Thượng, là Triển hộ vệ dẫn mèo xuất chiến, không phải Triển hộ vệ cũng xuất chiến.”

Triệu Trinh xua tay —— chi tiết vấn đề không cần quá để ý!

“Hoàng Thượng.” Nam Cung Kỷ hỏi, “Còn sự tình án tử…”

“Cái gì án tử?” Triệu Trinh trừng mắt nhìn.

“Ách, dùng khố phòng để làm nơi bắt người cùng giả vờ để Ma Quỷ Thành đưa lễ là Cửu Long luân bàn…”

Nam Cung chưa nói xong, Triệu Trinh cười tủm tỉm vung tay áo, “Ân, các ngươi cứ đi làm đi.” Nói xong, đã anh tuấn tiêu sái bước đi rồi.

Phía sau mọi người cũng nhịn không được cảm thấy vô cùng bội phục, tâm tình hoàng đế hiện nay thế nào mà chỉ nghĩ tới mỗi Miêu đại hội được thôi a…

Triệu Trinh cũng đã thông qua, vì thế mọi người bắt đầu an bài, thời điểm diễn ra thọ yến cũng không còn bao nhiêu thời gian.



Trong hoàng thành các quan viên đều bắt đầu vội vã chuẩn bị cho sự tình thọ yến, Khai Phong Thành cũng náo nhiệt lên, các đại tửu lâu khách điếm cơ bản đều được đặt kín phòng.

Triển Chiêu bọn họ ngoài việc chờ thọ yến bắt đầu, về phương diện khác, đối với lá thư Ngân Yêu Vương để lại, cũng cực kì chú tâm.

Còn có một loại phương pháp có thể đi Vạn Chú Cung, mà phương pháp này, chỉ có Tiểu Tứ Tử biết, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có điềm nguy hiểm.

Từ sau khi Tiểu Tứ Tử thiếu chút nữa bị bắt cóc đi, Công Tôn mấy ngày nay cả ngày đều ôm nhi tử không buông tay, Tiểu Lương Tử ngay cả Tiểu Tứ Tử tay cũng chưa được dắt đi chơi cùng, vốn đang nghĩ về Khai Phong để sau đó xem cuộc vui, chơi đùa với hắn bình thường đâu… Ai ngờ lúc này lại có sự kiện, thành ra Công Tôn cả ngày ôm nhi tử không tha, ngẫm ra cũng không khác gì việc canh ấp trứng vậy.

Triệu Phổ hễ rảnh liền lập tức chỉ chú tâm quan sát một lớn một nhỏ này, thật sự có việc khiến cho Âu Dương, Long Kiều Quảng còn có Trâu Lương luân phiên cắt lượt, hơn nữa còn phái tới mười ảnh vệ, bao vây quanh Tiểu Tứ Tử.

Kỳ thực người không vui nhất chính là Tiểu Tứ Tử, vốn là bình thường tự do tự tại đi chơi rất vui vẻ, hiện tại đừng nói tới ra ngoài chơi, ngay cả ở trong nhà cả ngày cũng đều bị người nhìn.



Triển Chiêu cẩn thận thẩm vấn những người Phế Ngư Tộc đó.

Bọn họ cùng với những hắc y nhân trước kia tập kích đám người Triển Chiêu không phải một nhóm, mà những hắc y nhân này tuy đến từ Tây Vực, nhưng cũng cũng không theo hoàng thạch hàng ngọc khí có quan hệ.

Triển Chiêu ở trong sân đi đi lại lại vài vòng, liền lôi kéo Bạch Ngọc Đường xuất môn.

Ra khỏi Khai Phong Phủ, bất ngờ gặp gỡ tới bốn lão thần tiên bước từ Thái Bạch Cư ra. Yêu Trường Thiên đến đưa thư xong cũng không vội đi, Vô Sa đại sư vừa tới, cho nên bốn lão nhân cùng tới ăn cơm.

Chạm mặt nhau, Ân Hậu liền hỏi Triển Chiêu muốn đi chỗ nào.

Triển Chiêu nói, hắn muốn tới chỗ hoàng thạch hàng ngọc khí gặp Thôi Miêu.

Ân Hậu gật gật đầu.

Thiên Tôn cũng nói, “Vừa rồi lúc ăn cơm lão quỷ cũng nói muốn đi gặp Thôi Miêu.”

Triển Chiêu hỏi Ân Hậu, “Ngoại công, ngươi có phải nghĩ tới những thứ gì hay không?”

Ân Hậu nói, “Hiện tại ngẫm lại, nếu năm đó bí mật là Thôi Hải giấu đi, như vậy họa diệt môn đưa tới nhà hắn không chừng cũng theo bí mật này có quan hệ.”

Thiên Tôn cũng gật đầu, “Thôi Miêu tuy rằng luôn miệng nói năm đó những người giang hồ giết cả nhà của nàng đều gặp trời phạt, nhưng người giang hồ đó không chừng chỉ là bị người khác châm ngòi, hoặc là bị sai sử.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Người biết bí mật này, tất nhiên là thân tín năm đó của Lý Biện, hoặc là bằng hữu của Thôi Hải.”

“Năm đó có không ít quyền thần phiên vương, quyền cao chức trọng giả phản bội Lý Biện lấy cớ tự bảo vệ mình, không ít liền biến thành ý nghĩa khác mà theo như lời hiện tại, là chi thần có công khai quốc, ” Yêu Trường Thiên nói, “Hậu nhân của bọn họ, phần lớn thừa kế tước vị, cũng chính là…”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— hiện tại ở tại dịch quán, đi theo vài cung nữ có quan hệ, chính là chỗ đông đảo người hiềm nghi nhất.

“Ân.” Vô Sa đại sư cũng đồng ý, “Người kia có thể là hung thủ chúng ta muốn tìm phía sau màn, đồng thời, cũng là cừu nhân lớn nhất của Thôi gia.”

“Thôi Miêu có thể buông tha những người giang hồ bị xúi giục động thủ giết người nhà nàng, cũng có thể dùng oan oan tương báo khi nào lý do tha thứ những cá lọt lưới này không còn cần thiết, nhưng là vô luận như thế nào…” Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Nàng hẳn là tuyệt đối không tha cho cái người phía sau màn kia!”

“Còn có một chút kỳ quái.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu bên trong ngọc khí Ngư Vĩ Độ cất giấu bí mật, Thôi gia vì cái gì còn đem nhẫn hồng ngọc có hình Ngư Vĩ Độ bán ra?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, đích xác rất kỳ quái, hết thảy mấu chốt này, chỉ có thể đến hỏi người Thôi gia.



Mọi người cùng đi đến trước cửa lớn của hàng ngọc khí hoàng thạch.

Hàng ngọc khí vẫn là cứ theo lẽ thường mở cửa chào đón, hiện đang không có khách hàng sinh ý, A Nghĩa tại phía sau quầy đang đánh bóng một tượng Bồ Tát chạm ngọc.

Đám người Triển Chiêu vào cửa.

A Nghĩa ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, hỏi, “Mua ngọc hay là tra án đây… Lại mới rơi xuống cái gì vậy?”

Triển Chiêu có chút xấu hổ, nói, “Chúng ta muốn gặp Thôi lão phu nhân.”

A Nghĩa gật gật đầu, gõ cửa phía sau bản, “Mẫu thân.”

Không bao lâu, vị thiếu phụ trước mang Thiên Tôn bọn họ đi xem ngọc kia bước ra, đối mọi người chào, sau đó hướng trong thỉnh, “Can nương chờ các ngươi đã lâu rồi.”

Câu nói này nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Đi tới hậu viện hàng ngọc khí, liền nhìn đến Thôi Miêu ngồi ở góc kia dưới gốc cây lim, hai tiểu nữ hài nhi ở bên cạnh nghịch mèo… Xa xa nhìn đi qua, tất thảy già trẻ trong tiểu viện đều đang vui vẻ chơi với mèo hay búp bê, thật là một khung cảnh hài hoà tốt đẹp.

Thôi Miêu ngẩng đầu nhìn mọi người, liền vỗ vỗ đầu hai nha đầu kia, bọn họ liền chạy đi bưng trà bánh tới, chào hỏi khách khứa.

Đám người Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh bàn ở trong sân, Yêu Trường Thiên đi bộ đến một bên, chọn vị trí là dưới một gốc cây hoa lan hiếm thấy. Hắn vốn là người Tây Nam, rất nhiều năm rồi chưa thấy qua loại hoa cỏ chốn gia hương hi hữu này, không hiểu sao liền có một loại ảo giác bừng tỉnh cách một thế hệ.

Thôi Miêu nhìn nhìn đám người Ân Hậu, cười cười, “Vài vị lão thần tiên hiện đang sống rất tốt?”

Ân Hậu Thiên Tôn cùng Vô Sa đại sư đều nhíu mày, ý bảo —— cũng không tệ lắm. Ngược lại Yêu Trường Thiên rất bất mãn mà bĩu môi, tâm nói thầm —— ai ngờ lại sống lâu tới như vậy a, phiền!

Thôi Miêu hỏi Triển Chiêu, “Ngày ấy các ngươi là từ trong hốc cây kia mà tìm ra được dồ vật năm đó Dao Cầm giấu đi phải không?”

Triển Chiêu cũng không giấu diếm, gật gật đầu.

“Là cái gì?” Thôi Miêu rất tò mò, đồng thời còn tán thưởng, “Hai người các ngươi tuổi còn trẻ nhưng thật là có bản lĩnh a, mới vài ngày như vậy đã tra được sự tình so ra còn nhiều hơn với những gì chúng ta dùng vài thập niên mời tìm hiểu được.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái —— Thực ra cũng có phần lý do, bên người các ngươi là không có Tiểu Tứ Tử tiểu thần tiên a…

“Là một bản nhạc.” Triển Chiêu nói.

“A…” Thôi Miêu gật gật đầu, lầm bầm lầu bầu, “Nguyên lai là một bản nhạc a.”

“Lão nhân gia có nhận thức Dao Cầm?” Triển Chiêu hỏi.

Thôi Miêu cười cười, nói, “Dao Cầm chính là cái nghệ danh mà thôi, nàng vốn tên là Thôi Dao.”

Mọi người sửng sốt.

“Nàng cũng là hậu nhân Thôi gia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân.” Thôi Miêu gật gật đầu, nhìn bốn phía chung quanh một chút, “Chỗ ngồi này là tiểu viện, là sản nghiệp tổ tiên Thôi gia ta, Thôi gia thực ra cũng không có sản nghiệp đa dạng lắm, nhưng chính là nhiều tiền a, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù nhà của chúng ta mọi người đều chết sạch, gia sản phần lớn đều bị đoạt đi rồi, nhưng quay đầu lại tìm kiếm sửa sang một mái nhà dột, vẫn là so với người bình thường thì có thể coi là còn có tiền lắm.”

Triển Chiêu cảm thấy trong lời lão nhân gia nói có chút thê lương, ngẫm lại cũng phải, năm đó Thôi gia gia sản nghiệp cực lớn, mà chỉ sau một biến cố liền sụp đổ hoang tàn, đối với sự việc đã trải qua loại này so với người thường cũng giống so sánh mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, đích xác thường nhân khó có thể lĩnh hội cực khổ.

“Ngươi không biết Thôi Dao tại trong gốc cây kia là giấu cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Thôi Miêu lắc lắc đầu, “Đây đúng là điều chúng ta muốn tìm.”

Thấy mọi người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Thôi Miêu đơn giản đem cái chén buông xuống, đè thấp vài phần thanh âm, vẻ mặt nghiêm túc mà nói, “Vạn Chú Cung… Hẳn là vài vị không xa lạ đi.”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nheo mắt lại.

Thôi Miêu cười cười, “Ta lúc còn rất nhỏ, gia gia liền thường xuyên ôm ta nhắc tới ba chữ kia, hắn mỗi lần nói đến ‘Vạn Chú Cung’, sẽ thể hiện ra thần thái sáng láng, nói đó là hi vọng cuối cùng! Lúc ấy ta cảm thấy, cái kia địa phương nhất định là tồn tại cùng tiên cảnh nhất dạng.”

Thôi Miêu nói đến đây, chợt nghe Yêu Trường Thiên nhịn không được “Phốc” một tiếng, biểu tình trên mặt có chút buồn cười.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng hiểu được tại sao —— Vạn Chú Cung giống như là tiên cảnh? Đây thực sự là một điều châm biếm lớn!

“Chờ ta lớn lên mới biết được, phàm là theo ba chữ kia có quan hệ, cũng sẽ không có kết cục tốt!” Thôi Miêu nói, “Năm đó kiếp nạn ở Thất Hồn Cốc cũng không chính xác là mưu tài lộc đơn giản như vậy, những người giang hồ bất quá là bị lợi dụng, nguyên nhân chân chính là có người muốn phương pháp đi Vạn Chú Cung.”

“Là ai?” Triển Chiêu hỏi.

Thôi Miêu lắc lắc đầu, “Ta không biết, đó cũng là lý do chúng ta lần này đến đây muốn điều tra, Dao Cầm năm đó vào cung cũng là bởi vì chuyện này, chỉ tiếc nàng bị người dùng kế hoạch tài tình hại chết, ta sau đó trải qua nhiều lần điều tra, mới biết được chuyện thực của nàng.”

“Ngươi muốn tìm ra người phía sau màn năm đó?” Triển Chiêu hỏi.

“Nói ta hoàn toàn không thèm để ý là gạt người, nhưng điều ta càng muốn làm, là hủy diệt phương pháp đi Vạn Chú Cung!” Lão thái thái hai mắt hơi hơi nheo lại, nhìn hai tiểu nữ hài nhi đang nô đùa phía xa xa, “Ta chỉ mong hậu nhân Thôi gia ta có thể bình an mà lớn lên.”

“Bí mật đi Vạn Chú Cung, giấu ở trong ngọc khí của Thôi gia ngươi?” Triển Chiêu hỏi.

Thôi Miêu thở dài, “Đây là vấn đề phiền toái nhất! Ta cũng không biết đến tột cùng là ở đâu a!”

“Ngươi cũng không biết?” Tất cả mọi người giật mình.

“Không phải tại trong ngọc khí của Ngư Vĩ Độ đồ án sao?” Thiên Tôn hỏi.

Thôi Miêu khẽ lắc đầu, nói, “Các ngươi biết ngọc khí Ngư Vĩ Độ đồ án chân chính là từ cái gì mà đến không?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

“Ta là đời thứ ba của Thôi gia, mà đời này cơ bản đều là sinh nữ nhi!” Thôi Miêu nói, “Gia gia phi thường sủng ái các cháu gái, bởi vậy hắn làm vài bản khắc in lồng màu có ngọc khí Ngư Vĩ Độ đồ án, cho chúng ta làm đồ cưới, có bạch ngọc, ngọc bích, hồng ngọc, hoàng ngọc, băng ngọc, mặc ngọc… đủ loại, số lượng phải tới chừng năm trăm dạng! Trừ bỏ vật phẩm trang sức, thí dụ như vòng tay nhẫn linh tinh, còn có chén rượu, ấm trà, gối đầu thậm chí là ghế… Đều là có mang Ngư Vĩ Độ đồ án.”

Thiên Tôn kinh ngạc, “Nhiều như vậy a?”

Ân Hậu cũng hiểu được hành vi của Thôi Hải có chút khác thường, chỉ là bởi vì dành cho cháu gái sao? Cảm giác thực miễn cưỡng a.

“Ông nội của ta sau khi bị xử giết tại Lý Biện hoàng triều, liền ẩn cư, có ngọc khí Ngư Vĩ Độ đồ án, là một loạt tác phẩm cuối cùng hắn chế tác.” Thôi Miêu nói, “Hắn cơ hồ là vô cùng mê muội, đem hình Ngư Vĩ Độ bản vẽ treo trong thư phòng, mỗi ngày đều nhìn ngắm tới ngẩn người. Càng về sau tới khi bị những người giang hồ tập kích, hắn thân chịu trọng thương, cuối cùng cũng là trước khi chết đi liền lột xuống bản vẽ kia siết thật chặt trong tay. Hắn thời điểm ý thức mơ hồ, cầm lấy bản vẽ đó nói ‘Chí bảo giấu ở Ngư Vĩ Độ’, sau mới trút hơi thở cuối cùng. Vậy nên đó đại khái là nguyên nhân hậu nhân đều cho rằng phương pháp đi Vạn Chú Cung giấu ở bên trong Ngư Vĩ Độ ngọc khí đi.”

Triển Chiêu bọn người gật đầu —— nguyên lai là có chuyện như vậy.

“Bản vẽ…” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là một bức hoạ như thế nào?”

Thôi Miêu cười cười, nói, “Chính là bức tranh treo ở sảnh lớn của Mãn Ký Đường đó!”

“Xác định?” Ân Hậu kinh ngạc.

Thôi Miêu gật gật đầu, “Về chuyện Mãn Ký cùng Từ Ký năm đó, có một việc các ngươi khẳng định không biết.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người tò mò, chuyện này nhìn như một đám người không thể làm việc chung, thế nhưng ai ngờ ẩn tình đều có liên hệ.

“Người sáng lập Mãn Ký cùng Từ Ký, thời điểm bọn họ tuổi trẻ, là đầu bếp nhà ta, chính là chuyên môn làm điểm tâm.” Thôi Miêu mỉm cười, “Tay nghề so với ngự trù có lẽ cũng không thua kém là bao nhiêu.”

Triển Chiêu kinh ngạc, thuận tiện ngắm Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái, ý tứ —— ngươi nhìn một cái, người ta chỉ cần làm bánh ngọt liền lập tức sư phụ đâu, Chuột ngươi một chút cũng không phô trương lãng phí!

Bạch Ngọc Đường cũng có chút dở khóc dở cười.

“Nếu năm đó Ngư Vĩ Độ đồ án đưa tới họa sát sinh, vì cái gì Mãn Ký muốn đem bức họa này treo ngay đối diện cửa chính?” Triển Chiêu có chút không hiểu, “Hơn nữa nhiều năm như vậy đều là sinh ý bình an, còn càng làm càng lớn?”

“Hẳn là có nguyên nhân nào đó.” Thôi Miêu ảm đạm cười, “Phải biết, Từ Ký cùng Mãn Ký căn bản không có gì khác biệt! Nếu Từ Ký là bị người giá họa, như vậy có thể giá họa Từ Ký ngược lại cũng có thể giá họa Mãn Ký. Nếu năm đó lựa chọn giá hoạ cho Mãn Ký, như vậy chuyện cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cũng chính là rơi vào Mãn Ký, mà Từ Ký năm đó liền biến thành Mãn Ký hôm nay. Chuyện lựa chọn diệt Từ Ký mà lưu Mãn Ký, hẳn trong đó… phải có nguyên nhân.”

“Cái nguyên nhân gì?” Mọi người trăm miệng một lời.

Thôi Miêu lại thêm một lần gật đầu, “Không biết.”

Tất cả mọi người nhụt chí, lại là không biết?

Thôi Miêu nhìn nhìn Triển Chiêu bọn họ, “Ta cũng nói, ta đây đã kể chuyện mười mấy năm tra được, mà có phần còn không bằng những gì các ngươi vài ngày tra được… Ta cảm thấy cứ giao cho các ngươi tiếp tục điều tra càng thêm ổn thỏa.”

Triển Chiêu hí mắt, đối Bạch Ngọc Đường nháy mắt —— lão thái thái này xem ra rất giảo hoạt, tin hay không a?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy Thôi Miêu ngược lại không có gì cần phải lừa bọn họ, đồng thời…

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hắc y nhân vẫn luôn âm thầm giám thị hàng ngọc khí các ngươi là ai?”

Thôi Miêu không hề gì mà nói, “Gần đây xuất hiện chuyện này, đại khái là hoàng cung cử người theo dõi âm thầm đi, chúng ta cũng không đả thảo kinh xà, bọn họ thích theo dõi, liền cứ để cho bọn họ cả ngày nhìn chằm chằm. Ảnh vệ của Cửu vương gia các ngươi cũng không âm thầm nhìn chằm chằm sao, mọi người cứ chăm chú quan sát nhau như vậy, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng rất tốt.”



Từ trong hàng ngọc khí hoàng thạch đi ra, Yêu Trường Thiên đi bộ tới quân doanh tìm Triệu Phổ, Vô Sa đại sư đi Nam An Tự, Ân Hậu cùng Thiên Tôn chợt lóe mất dạng, cũng không biết đi đâu nữa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song trở về.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Miêu nhi.”

Triển Chiêu nhìn hắn.

“Ngươi đối với Vạn Chú Cung… tò mò ra sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, “Nói không hiếu kỳ thì hẳn là gạt người đi.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật gật đầu.

Triển Chiêu hỏi, “Ngọc Đường, nếu cho ngươi một cơ hội đi Vạn Chú Cung, ngươi sẽ làm cái gì?”

Bạch Ngọc Đường không hề nghĩ ngợi, nói, “Thay sư phụ ta đem Yêu Vương tìm trở về.”

Triển Chiêu mỉm cười, “Đúng vậy…”

“Ngươi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Muốn tìm Yêu Vương trở về là đúng vậy…” Triển Chiêu nói, “Cũng muốn đem bà ngoại ta tìm trở về.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Bà ngoại của ta nếu cũng có thể trở về thì tốt rồi.”

“Nếu như nói thật sự muốn cho người khởi tử hồi sinh, hẳn là có rất nhiều người chúng ta muốn làm cho bọn họ sống lại đi?” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Chỉ tiếc không có khả năng… Người đã chết thì không sống lại, nhưng nếu suy nghĩ rằng thật sự tìm cách khiến bọn họ trở lại…”

Triển Chiêu gật đầu, “Thì phải là thiên hạ đại loạn a.”

“Năm đó Yêu Vương trong Vạn Chú Cung, đích thực là phạm phải cái gì, đúng không?” Triển Chiêu hỏi, “Giống như chính là hắn làm sự kiện kia, dẫn đến sau đó nương của hai chúng ta lại có thể đồng thời sinh ra chúng ta.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Kết quả báo ứng của Yêu Vương chính là gặp trời phạt…”

“Thay lời khác nói, nếu để Yêu Vương bất tử… Hậu quả chính là hai ta hẳn là không gặp được mặt, đúng hay không?” Triển Chiêu hỏi, “Nói thí dụ như ta thời điểm hơn hai mươi ngươi đã tới bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc là thời điểm ngươi bốn mươi năm mươi ta vừa mới sinh ra?”

Bạch Ngọc Đường có chút muốn cười, “Như thế nào ta đều là bốn mươi năm mươi tuổi?”

Triển Chiêu chạm cánh tay vào hắn, “Vậy ngươi đoán để Thiên Tôn lựa chọn giữa ngươi cùng Yêu Vương chỉ được một người, hắn chọn ai?”

Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn Triển Chiêu, “Thế nếu cho ngoại công ngươi giữa ngươi cùng bà ngoại ngươi cũng chỉ được chọn một người?”

“Cũng như nhau cả thôi a…” Triển Chiêu gật gật đầu, “Có một số việc là vận mệnh an bài, có lẽ… theo Vạn Chú Cung cũng không có bao nhiêu quan hệ.”

Triển Chiêu đang nói, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhẹ nhàng kéo hắn, “Miêu nhi.”

“Ân?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Chỉ thấy Ngũ gia chỉ tay về hướng phía trước, “Nhìn ra sắp gặp chuyện không may a.”

Triển Chiêu theo phương hướng ngón tay Bạch Ngọc Đường nhìn qua, lập tức hít phải ngụm lãnh khí, “Ai nha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.