Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một trước một sau ngăn trở lối ra, đám tù phạm có ý đồ chạy trốn đều bị sát khí của hai người uy hiếp, không dám bước tới.
Vốn nhóm thủ vệ và ngục tốt đã thất thủ lúc này đều lấy lại bình tĩnh, may mắn hôm nay có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở đây. Sau khi lấy lại tinh thần, nhóm thị vệ vây lấy đám tù phạm, Hình bộ Thượng thư cũng không phải đèn cạn dầu, cao giọng quát lớn, “Vô liêm sỉ! Đào ngục tội tăng thêm một bậc!”
Lúc này, đám tù phạm chia làm hai nhóm, một số nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ngay cửa thì biết chắc chắn chạy không thoát, vì vậy quay trở lại, ôm đầu ngồi xổm xuống, thành thật ngoan ngoãn.
Mà một phần khác, đặc biệt là vài phạm nhân đang chờ đến ngày tử hình, nghĩ rằng cho dù quay về thì cũng chết, so với chờ đợi trong Thiên lao thì không bằng đánh cược một chuyến! Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lợi hại đến đâu cũng chỉ có hai người, bọn họ nhiều người a!
Dù sao cũng sẽ chết, vì vậy sau khi cân nhắc thì có người hét lên, “Các huynh đệ, giết ra thôi, dù sao cũng chết!”
Không ít người thật sự bị thuyết phục, nhưng vấn đề hiện tại là ai sẽ lao ra trước và dùng cách gì để lao ra! Chặn đường phía trước thế nhưng là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cứ lao ra thì chết không cần nghi ngờ. Vì vậy, lúc này suy nghĩ của mọi người đều như nhau, để cho kẻ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056538/quyen-17-chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.