Bồn hoa đã bị thiêu trụi, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng nặng nề vô cùng.
Qua Thanh dẫn tiểu tư và nha hoàn trong phủ yên lặng thu thập sân, Triệu Phổ bảo Âu Dương mang người kiểm tra xung quanh một chút, bất quá kẻ phóng hỏa thập phần giảo hoạt, hiển nhiên đã chạy mất.
Long Kiều Quảng từ trên nóc nhà nhảy xuống, cùng Triệu Phổ thấp giọng nói nói mấy câu.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Long Kiều Quảng liền xuất môn.
Sau đó, Triệu Phổ nói với Triển Chiêu, “Địch trong tối ta ngoài sáng, không chủ động xuất kích không được.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Ngươi có đề nghị gì?”
“Đề nghị là Thoại Lao đưa ra, không phải ta.” Triệu Phổ nói.
Triển Chiêu gật đầu, “Ngươi thấy được là được.”
Triệu Phổ hơi nhướn mi, biểu tình này của Triển Chiêu khá hiếm thấy, sau khi sinh khí thì biến thành vậy sao...
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người đều bận rộn thì khẽ túm Triển Chiêu, nói, “Ta tới là do nghĩ ra chút chuyện, lại bị mấy lần đánh lén mà trì hoãn chưa nói.”
Triển Chiêu nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ phía hậu sơn Kim gia lão trạch cách đó không xa, “Bức tượng kia, số lượng vàng hẳn là sai!”
Triển Chiêu tò mò.
Bạch Ngọc Đường nói, “Hai đầu rắn của bức tượng đó không liền khung với phần thân, nên chúng không thể nào là vàng ròng!”
Triển Chiêu hơi tò mò, “Không phải vàng ròng?”
“Vàng rất mềm, hơn nữa rất nặng.” Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056532/quyen-17-chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.