Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy nhân ảnh kia liền đuổi theo.
Thế nhưng chờ hai bọn hắn đuổi tới nơi, trên nóc nhà đã không một bóng người, hai người đều nhíu mày, lại nữa rồi... Sao có thể biến mất như chưa từng tồn tại như thế?
Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Yêu Yêu, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà, chợt nghe phía sau có người hỏi bé, “Đã trễ thế này còn không ngủ? Chạy theo hai đứa nó tới đây.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, thì thấy Ngô Nhất Hoạ đang đứng bên cạnh mình.
Ngô Nhất Hoạ thấy Tiểu Tứ Tử ôm trong lòng một cây trúc tiêu, đưa tay cầm lấy nhìn qua, cũng không nói chuyện.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy bên cạnh Tiểu Tứ Tử có một người, chính là Ngô Nhất Hoạ.
“Tiểu Họa thúc.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tới cửa Qua phủ.
Yêu Yêu lúc này cũng rơi xuống đất, Ngô Nhất Hoạ đưa tay ôm Tiểu Tứ Tử xuống, cầm tiêu nhìn hai người.
Triển Chiêu cũng nhìn cây tiêu đó.
Bạch Ngọc Đường có chút để ý nhân ảnh kia, muốn tiếp tục đuổi theo.
Bất quá Ngô Nhất Hoạ lại khoát tay áo, “Đuổi không kịp đâu.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.
“Loại khinh công này gọi là tàn ảnh.” Ngô Nhất Hoạ vừa nói vừa đi trở về.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội đuổi theo.
“Tàn ảnh?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Chưa từng nghe qua loại công phu này a.”
“Các ngươi không phải mang theo một tiểu bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056490/quyen-17-chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.