Mọi người đào ra được nền đất bên dưới Kim gia lão trạch, ánh vàng gai mắt lấp loáng làm mọi người choáng váng.
“Oa...” Bao Duyên bọn họ chưa mấy trải đời, ngồi xổm ở bên miệng hố đếm a đếm, “Kim gia này sao nhiều tiền thế a?”
“Đúng là số lượng kinh người.” Triệu Phổ cũng thấy khó lường, “Bất quá Kim gia là nhà buôn bán hoàng kim, trong nhà có nhiều vàng cũng dễ hiểu.”
Xung quanh là một đám nhà quê chưa bao giờ thấy nhiều vàng như thế, đều vây lấy tấm tắc.
Bạch Ngọc Đường thì đứng bên hố khẽ cau mày.
Một bên, Bàng Dục cũng ngồi chồm hổm ngó xuống, ngẩng đầu hỏi hắn, “Có phải cảm thấy...”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Cảm thấy gì a?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.
“Ách... Màu của vàng có chút tối...” Bạch Ngọc Đường trả lời, nói vọng xuống Giả Ảnh, “Ném một cái lên cho ta.”
Giả Ảnh lúc này đang ở trong hầm, thấy Bạch Ngọc Đường yêu cầu thì tùy tiện cầm lên một thứ, nhìn lại thì là một pho tượng Phật.
Giả Ảnh vung tay ném lên cho Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia tiếp lấy, để lên trước mắt quan sát.
Giả Ảnh lại ném lên hai thứ nữa, mọi người tiếp lấy, đều là kim khí tối mày. Bàng Dục cũng cầm một cái lắc a lắc, nghiêng đầu, “Cứ thấy cảm giác không đúng lắm.”
Bạch Ngọc Đường lại suy nghĩ suy nghĩ, lắc đầu, “Quả là không thích hợp.”
“Không đúng chỗ nào?” Triển Chiêu nghi hoặc.
“Hình như không phải vàng.” Tiểu Hầu gia thêm vào một câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056461/quyen-17-chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.