Chương trước
Chương sau
487. [Hận thù nối tiếp]

Trong phủ của Bàng thái sư, Bao Chưởng và Cửu vương gia vừa mới ngồi xuống, Bá Dương Vương vẫn chưa tới thì bên ngoài đã có một ảnh vệ vọt vào.

Rất hiếm khi thấy ảnh vệ thất lễ như vậy, Bao đại nhân và Bàng thái sư cùng nhìn nhau – Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Nếu hai vị đại nhân kia vẫn bình tĩnh thì Triệu Phổ lại nhướn mày! Ảnh vệ này hắn bố trí đi theo bảo vệ Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, cho nên thấy hắn ta gấp gáp lao vào như vậy, không cần hỏi cũng biết là Công Tôn và Tiểu Tứ Tử có chuyện rồi!

Triệu Phổ cảm thấy đầu mình đứt phựt… với hắn mà nói, đây là tình huống rất hiếm gặp.

Dù sao thì Triệu Phổ cũng là Đại nguyên soái, sóng to gió lớn gì mà chẳng trải qua rồi. Hắn lớn như vậy nhưng cũng chỉ có một lần duy nhất gặp phải tình trạng này, đó là khi ảnh vệ chạy đến nói cho hắn biết mẫu thân hắn ngất xỉu. Lúc này, Triệu Phổ cũng cảm thấy trong lòng đau nhói, chỉ trong nháy mắt mà hai mắt trống rỗng.

Ảnh vệ bẩm báo cụ thể.

Triệu Phổ cau mày. “Ngũ Túc kia… chính là tên béo ta thả đi lần trước sao?”

Ảnh vệ gật đầu.

Triệu Phổ đứng lên.

Thái sư vội vàng nói với hắn. “Vương gia nhanh đi cứu Công Tôn tiên sinh đi, chuyện Bá Dương Vương bên này chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa!”

Triệu Phổ gật đầu, xoay ngươi đi thật nhanh ra ngoài.

Chờ khi Triệu Phổ đi rồi, Thái sư sờ râu, chạm vào tay Bao đại nhân một cái. “Này, Hắc tử!”

Bao đại nhân cũng đang lo lắng cho Công Tôn tiên sinh, đặc biệt là lo cho Tiểu Tứ Tử béo trắng non mềm kia, đừng có bị dọa sợ đấy nhé! Khi nghe thấy Thái sư gọi mình, ông quay đầu lại hí mắt lườm hắn.

Thái sư bưng chén trà, chậm rãi nói: “Lát nữa ngươi đừng có quấy rối ta đấy!”

Bao đại nhân cau mày. “Tên béo nhà ngươi quả nhiên có ý đồ khác.”

Thái sư uống một ngụm trà, cười nhạt. “Nếu hắn muốn làm trung thần, cứ để hắn tận trung đi!”

Bao đại nhân nhìn Thái sư. Biểu tình của Thái sư lúc này vô cùng lạnh lẽo âm độc, gương mặt đó quả khiến người ta không rét mà run.

Bao đại nhân đột nhiên cảm thấy tiếc nuối. Đáng tiếc quá, bọn nhỏ không có ở đây, nếu có thì có thể cho chúng mở rộng tầm mắt, được nhìn thấy bộ mặt thật của Thái sư rồi. Có khi sau này nhìn gương mặt tươi cười của hắn, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng không thể gọi hắn là Tiểu Đỗ Tử nữa rồi.

***

Lúc này, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đang bị Ngũ Túc bắt giữ, ba người đi đến một tòa nhà lớn. Ngũ Túc nhìn xung quanh một chút, đẩy Công Tôn vào trong nhà. Tiểu Tứ Tử thấy Ngũ Túc đẩy Công Tôn thì bĩu môn, mắt đầy oán trách mà nhìn Ngũ Túc một cái, tay thì xoa vai cho phụ thân.

Ngũ Túc cảm thấy lúng túng. Đứa nhỏ đó dùng ánh mắt đó nhìn mình, cứ như muốn nói – Ngươi là người xấu!

“Khụ khụ.” Ngũ Túc ho khan, cũng đi vào rồi đóng cửa hông lại.

Mấy ảnh vệ cũng đã đến cửa chính rồi. Họ hơi cảm thấy lo lắng, còn đang băn khoan không biết mình có nên vào hay không thì lại nghe thấy mấy tiếng “chíp chíp” vang lên.

Mọi người quay đầu lại… thấy gần đó có một thanh niên mặc áo vải, tay chân luống cuống mà đuổi đàn gà con.

Mấy ảnh vệ nhìn nhau, tiện thể cùng xoa mắt, sau đó cùng hít sâu thật là sâu – Đây chẳng phải Hoàng thượng à?

Còn đang ngờ vực thì đã có một người rơi xuống cạnh họ rồi.

Mấy ảnh vệ giật mình. Vọ hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của người nào hết nên cũng biết chắc người này là cao thủ. Tất cả đồng loạt quay sang, đều thở phào nhẹ nhõm – Là Ân Hậu.

“Ân Hậu…” Cả lũ đồng thanh kêu lên.

Ân Hậu vốn theo Triệu Trinh đến, vừa thấy mấy ảnh vệ đứng bên cạnh nóc nhà thì sợ bọn họ sẽ làm lộ chuyện nên mới tới nhắc nhở một chút. Chẳng ngờ vừa tới thì lại phát hiện có gì đó không ổn – Mấy đứa này hình như là người của Triệu Phổ mà.

Ân Hậu vừa mới định hỏi thăm thì mấy ảnh vệ kia lại vội vàng nói với ngài. “Công Tôn tiên sinh và Tiểu Tứ Tử bị bắt rồi ạ!”

Ân Hậu cau mày – Chuyện này là sao?

Tạm thời bảo nhóm ảnh vệ đừng vội manh động, Ân Hậu tự mình phi thân lên nóc nhà biệt viện kia, nhìn vào sân thì thấy đám trẻ tuổi mặc y phục đủ màu đang ở cả trong sân, Ngũ Túc thì áp giải Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vào.

Mấy người kia có vẻ cũng kinh ngạc.

Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tử Tử quay đầu lại thấy có rất nhiều người thì vội chui vào trong lòng Công Tôn.

Nữ tử đeo mặt nạ màu bạc khó hiểu. “Lão Ngũ, ngươi bắt thư sinh và đứa nhỏ này đến làm gì?”

Người đó vừa nói xong thì một thiếu niên lùn tịt đeo mặt nạ tím cũng chạy đến quan sát Tiểu Tứ Tử. “Ai nha, đứa bé này thật đáng yêu ha!”

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên, liếc thấy cái mặt nạ thì lại vội rụt về.

Thiếu niên đeo mặt nạ tím nhanh chóng cầm lấy giầy của Tiểu Tứ Tử mà lắc. “Bé tên gì nha? Mấy tuổi rồi?”

Tên cao lớn đeo mặt nạ đen chỉ thanh chủy thủ trong tay Ngũ Túc. “Ngươi cẩn thận chút, dọa sợ tiểu bằng hữu thì sao?”

Ngũ Túc chỉ Tiểu Tứ Tử và Công Tôn, nói. “Họ là người của Triệu Phổ.”

Công Tôn nhìn Ngũ Túc một cái.

Nam tử mặt nạ đen giật mình. “Họ là người của Hoàng tộc Đại Tống sao?”

Vừa nói xong, người đeo mặt nạ màu bạc hỏi Tiểu Tứ Tử. “Triệu Phổ là gì của ngươi?”

Tiểu Tứ Tử liếc nàng một cái, dảu môi. “Cửu Cửu là người tốt.”

Mọi người cùng sửng sốt. Sau đó lại cùng lé mắt nhìn Ngũ Túc. “Cửu Cửu là ai?”

Ngũ Túc thấy Tiểu Tứ Tử nói chẳng đâu vào đâu thì quay qua trừng Công Tôn. “Ngươi nói đi! Hôm đó Triệu Phổ thả ta đi ngươi cũng có mặt! Bọn họ nói ta phản bội Mạch đại nhân, vì tiết lộ bí mật nên Triệu Phổ mới thả ta đi đấy!”

“Chúng ta không có nói ngươi, là nghĩa mẫu nghi ngờ ngươi!” Thiếu niên đeo mặt nạ màu tím chỉa vào trong phòng.

Công Tôn nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thấy cửa chính một tòa nhà phía trước đang đóng chặt.

“Nghĩa mẫu!” Ngũ Túc kêu lên. “Người ra mà xem này! Con tìm được chứng cớ chứng minh trong sạch rồi!”

Ân Hậu khẽ cau mày – Nghĩa mẫu sao?

Lúc này, cửa chính mở ra, một bà lão chống gật chậm rãi đi ra ngoài.

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn bà lão kia, đoán chừng bà ta khoảng bảy, tám mươi tuổi, người gầy nhỏ nhưng tinh thần lại rất tốt.

Bà lão kia mặt mày nhăn nheo, mái tóc muối tiêu, mặc một bộ áo tang màu trắng. Bà ta vừa đi tới cửa thì thở dài nhìn Ngũ Túc. “Nghĩa mẫu mới nói ngươi có một câu mà ngươi lại tự tiện hành động như vậy sao? Đã dặn kỹ là mấy ngày này cần phải kín đáo một chút, nếu như người này thực sự là Hoàng tộc, ngộ nhỡ đánh cỏ động rắn làm lộ tung tích, ảnh hưởng đến kế hoạch sau cùng thì phải làm sao hả?”

Ngũ Túc sửng sốt.

Bảy người còn lại đều gật đầu.

Người đeo mặt nạ đen nháy mắt với hắn. “Không mau xin lỗi nghĩa mẫu đi! Ngươi cứ như vậy sớm muộn gì cũng gây họa cho xem!”

Ngũ Túc cũng bắt đầu ngoan ngoãn hơn.

Người đeo mặt nạ màu tím kia có chút trẻ con. Lúc này hắn đang chọc chọc mông béo của Tiểu Tứ Tử đây. Chọc một cái, Tiểu Tứ Tử xoa mông, khó hiểu mà lườm hắn một cái. Hắn thấy vậy thì cười ha hả mấy tiếng rồi lại chọc tiếp cái nữa.

“Nghĩa mẫu, vậy hai người này phải giải quyết thế nào ạ?” Nữ tử đeo mặt nạ màu bạc hỏi bà lão kia.

Bà lão nhìn Công Tôn và Tiểu Tứ Tử một chút, hỏi. “Hai người họ thật sự là người của Triệu Phổ sao?”

Công Tôn giương mắt nhìn bà lão một cái, gật đầu. “Đúng vậy!”

Ân Hậu quay mặt sang… liếc mắt nhìn Triệu Phổ vừa mới rơi xuống nóc nhà bên kia. Triệu Phổ lúc này đang dùng tay xoa ngực, vẻ mặt thì – cực kỳ sảng khoái!

Tiểu Tứ Tử cũng ôm cổ Công Tôn, ngẩng mặt lên nhìn phụ thân mình, như muốn nói – Phụ thân, người đã thừa nhận là người của Cửu Cửu nha! Không phải trước đây người bảo ai dám nói vậy sẽ đánh người đó sao?

Ân Hậu quay đầu lại nhìn bà lão “nghĩa mẫu” kia, ban đầu còn tưởng người này võ công rất cao, nhưng giờ nhìn lại – người này không có võ công! Chỉ là một bà lão bình thường thôi, hơn nữa sức khỏe hình như cũng không tốt!

Bà lão thở dài, nhìn Công Tôn và Tiểu Tứ Tử một chút, nói: “Không thể thả hai người này được, giữ lại cũng chỉ là mối họa khôn cùng… giết họ đi!”

Bà lão kia vừa nói xong, đôi con ngươi của Triệu Phổ cũng đổi màu, đôi hàng lông mày nhướn cao.

Ân Hậu nhanh chóng phẩy tay với Triệu Phổ, ý nói – Bình tĩnh chút đi, đừng có nóng vội!

Công Tôn còn chưa kịp mở miệng thì Tiểu Tứ Tử đã ôm chặt cổ hắn, quay đầu lại nhìn đám người kia. “Không được giết phụ thân.”

Tám người đeo mặt nạ xung quanh chỉ biết nhìn nhau.

Ngũ Túc cũng nói. “Nghĩa mẫu… hai người họ không biết võ công mà.”

Người đeo mặt nạ tím cũng đang lắc giày của Tiểu Tứ Tử chơi đùa, hắn vừa nghe nghĩa mẫu mình nói muốn giết hai người thì bàn tay cầm giày của Tiểu Tứ Tử cũng run lên.

“Những người của tộc ta năm đó đều là những đứa trẻ tầm tuổi này, đều không có võ công, nhưng chẳng phải cũng không thể thoát nạn được sao!” Bà lão kia sầm mặt. “Không thể có nợ không trả!”

Nói xong, thấy mấy người vẫn chưa ra tay thì giậm mạnh chiếc gậy trong tay một cái. “Sao còn không ra tay?”

Chỉ là, bà ta vừa mới nói xong thì Công Tôn đã lắc đầu nói một câu. “Trên đời này, chẳng có mẫu thân nào lại sai con mình đi giết người cả!”

Bà lão kia sửng sốt.

Công Tôn nhìn thẳng vào bà ta. “Đừng có mà mượn cớ thù nước nợ nhà, nếu đã là ân oán của đời trước, người làm mẫu thân sẽ chỉ hy vọng con cái mình có thể không mang thù hận, hạnh phúc lớn lên. Ta chưa từng thấy mẫu thân nào lại dùng thù hận để nuôi lớn con mình, khiến bọn họ phải lạm sát trẻ nhỏ vô tội, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là công cụ báo thù của ngươi mà thôi.”

“Câm miệng!” Bà lão kia thở dồn dập hơn. “Ngươi là hậu nhân của hung thủ giết người…”

Công Tôn cười nhạt. “Phụ thân là chỉ là một thầy lang bình thường, lúc ta còn nhỏ người đã qua đời rồi. Gia gia ta cũng là lang trung, cả đời chữa bệnh cứu người, cũng vì cứu người nên bị lây bệnh mà chết. Ông cố ta cũng là một thương gia buôn dược liệu, cả đời còn chưa rời phủ Thiệu Hưng bao giờ. Ba đời nhà chúng ta đều là những đại phu hành thiện cứu người! Ta làm lang trung lâu như vậy rồi, chỉ không cứu người ác độc mà thôi. Nhi tử ta ngay cả một con gà cũng chưa từng bóp chết, ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói ta là hậu nhân của hung thủ giết người sao? Tổ tiên ta đã giết người nào rồi chứ?”

Ân Hậu sờ cằm, than – Tên nhóc này cũng bẻm mép lắm!

Triệu Phổ nhìn trời – Qủa nhiên, nói về miệng lưỡi ba hoa thì Thư Ngốc chẳng thua ai bao giờ, hơn nữa, hắn mắng người ta nghe còn hay hơn tên Âu Dương chửi đổng kia nhiều.

Bà lão kia giận quá, gõ mạnh đầu gậy xuống mặt đất. “Ngươi nói ngươi là người của Triệu Phổ…”

Công Tôn nhướn mày. “Triệu Phổ thì sao? Triệu Phổ không phải họ Triệu à? Hắn là nghĩa phụ của nhi tử ta, chính là hậu nhân của cái tên hôn quân độc ác trong miệng các ngươi ấy. Nhưng mà cho dù hắn có mang huyết thống của cái tên cực ác kia thì hắn cũng không sai nghĩa tử của mình đi giết người nào.”

Tám người đeo mặt nạ kia cũng lúc nãy chấn lặng, nhưng mà lúc này vừa mới hiểu ra thì Ngũ Túc lại quát Công Tôn. “Này, ngươi đừng có nói chuyện với nghĩa mẫu của ta như vậy…”

Công Tôn cười nhạo hắn. “Hành động này của ngươi gọi là gì? Trung hiếu nhân nghĩa sao? Ngươi thương nương ngươi thì người khác không biết thương nương họ chắc? Hôm đó ngươi đã phá hủy bao nhiêu ngôi nhà rồi? Gây thương tích cho bao nhiêu người? Triệu Phổ nể tình các ngươi là hậu nhân của Bát Tộc, không những chữa trị cho ngươi còn thả ngươi đi, ngươi lại lấy oán báo ơn, muốn giết nghĩa tử của hắn sao?”

“Ta không nói thế… Ta chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi!” Ngũ Túc là một tên ngốc, bị Công Tôn nói mấy câu đã choáng váng rồi, đầu óc cũng trở nên mơ hồ luôn.

Công Tôn bật cười. “Ngươi cũng biết bị oan rất khó chịu à? Các ngươi đều mù cả rồi sao? Chỉ cần nhìn một cái cũng biết bây giờ thái bình thịnh thế, đây có phải là cảnh tượng mà các ngươi ngày đêm mong ngóng không đây? Nếu đã thái bình thịnh thế rồi thì sao lại phải dùng chiến hỏa để phá hủy sự bình yên này để tạo ra một cái “thái bình thịnh thế” khác chứ? Làm như vậy chẳng phải là cởi quần đánh rắm à?”

Ngũ Túc gãi đầu, khó hiểu. “Đánh rắm thì sao phải cởi quần?”

“Vậy mới nói ngươi làm việc thừa thãi a đồ ngu!” Công Tôn vừa nói vừa nhìn bà lão kia. “Cho dù sống chật vật một chút cũng chẳng sao, khi thấy con cái mình bị hận thù lấn át lý trí, việc mà bậc phụ mẫu nên làm là khuyên nhủ chúng không nên reo rắc đau khổ của mình cho người vô tội. Nếu như cả đời mình đã chẳng có được an lành hạnh phúc, vậy tại sao còn muốn đẩy con cái mình xuống hầm đau khổ chứ? Chẳng lẽ cứ để cho bọn họ tay dính đầy máu tươi, rồi lại chờ cho con cái người khác đến báo thù mới được gọi là yên vui à? Nếu như ngươi thật sự muốn báo thù, cứ đến Hoàng lăng ở thành Tây ấy, tên tội đồ đầu sỏ đã chết bên trong đó từ lâu rồi! Kẻ thù đã chết, lại muốn hậu nhân của kẻ thù trả nợ, đây chính là giận cá chém thớt! Bắt người vô tội phải trả nợ, chính là vô lý làm càn! Mình sống không tốt thì lại bắt tất cả mọi người phải đau khổ để coi như dền bù, chính là vạn ác không từ! Tổ tiên bị chết thảm kia của các ngươi đúng là rất đáng thương, đám hậu bối phải sống trong cừu hận này của ngươi cũng đáng thương, nhưng ngươi thì không thoát khỏi quan hệ. Ngươi không chỉ đáng thương, còn đáng hận! Trên đời không sợ kẻ ngu, chỉ sợ kẻ chuyện dối mình gạt người để lấn át người khác mà thôi. Rõ ràng ngươi chỉ mượn cớ để làm chuyện xấu mà cứ ra vẻ ta đây có đạo lý lắm vậy! Các ngươi võ công cái thế, đánh một chưởng thôi cũng có thể làm cả trăm người vô tội bị thương, lão tử còn phải chữa trị cho từng người một đây này. Các ngươi con mẹ nó có biết chữa bệnh mệt thế nào không hả? Tên dạy võ công cho các ngươi là heo à? Trước khi dạy võ không biết nói cho các ngươi rằng học võ chỉ là để giúp cơ thể khỏe mạnh và giúp đỡ người yếu đuối hơn mình, chứ không phải là để mang thêm phiền phức cho lang trung sao?!”

Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra xoa ngực cho phụ thân bé – Trước giờ phụ thân bé hoàn toàn không hiểu thế nào là hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt nha, khó trách sao bình thường Cửu Cửu vẫn hay kêu cha hung hãn quá.

Khóe miệng Triệu Phổ mãnh liệt co giật – Gần đây hình như Công Tôn rất mệt mỏi nhỉ? Xem oán khí đầy bụng kìa!

Ân Hậu cũng tự mình tỉnh lại – Hình như ngài cũng gây không ít phiền phức cho lang trung đâu!

Mà nhìn lại bà lão kia lúc này, thực ra thì tuổi tác người ta cũng lớn rồi, lúc này suýt nữa bị Công Tôn làm cho tắt thở luôn.

Tám người còn lại nhìn nhau, Công Tôn mắng một hơi dài mà bọn họ không thể nói lại được câu nào, kẻ nào kẻ nấy đều trợn mắt há miệng nhìn nhau. Nói thật, trước khi tới phủ Khai Phong bọn họ đều rất đồng lòng, đều nghĩ ở Đại Tống toàn là những yêu quái mắt xanh mày đỏ, người họ Triệu đều là những ma đầu giết người không chớp mắt. Người dân vô tội thì đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng nên bọn họ cần nhanh chóng dẹp loạn, giết sạch người xấu để bảo vệ bình yên cho bách tính, tạo ra một thời đại thái bình thịnh thế! Nhưng mà đến đây rồi mới biết hoàn toàn không phải như vậy! Dù họ luôn trốn trong nhà nhưng cũng thường xuyên ra ngoài đi dạo. Trước mắt họ, cho dù là đại thẩm bán điểm tâm hay bà lão bán trà đầu ngõ cũng đều rất hiền hòa, ngoài đường trẻ nhỏ chơi đùa, đứa nào đứa nấy vô ưu vô lo… Chẳng lẽ phải giết hết bọn họ thật sao?

“Ha ha ha…” Bà lão kia đột nhiên lại cười, nhìn Công Tôn hỏi. “Vậy ta hỏi ngươi, nếu ngươi là ta, nhi tử của ngươi là bọn chúng, ngươi sẽ làm gì?”

Công Tôn chẳng thèm nghĩ ngợi, nói luôn. “Dẫn chúng đến một nơi an toàn, cho chúng được sống một cuộc sống hạnh phúc, đơn giản vậy thôi!”

“Vậy không báo thù sao?” Bà lão kia rõ ràng không chấp nhận cách giải quyết này.

“Người giết hại tổ tiên ngươi đã chết rồi còn đâu!” Công Tôn nghiêm túc nói.

“Không thể kết thúc đơn giản như vậy!” Bà lão kia vô cùng cố chấp, ra lệnh cho nữ tử đeo mặt nạ màu bạc kia. “Lão Tam, giết hắn!”

Rõ ràng người kia là kẻ nghe lời nhất, nhanh chóng rút roi muốn quất về phía Công Tôn…

Công Tôn vô thức che chắn cho Tiểu Tứ Tử. Chính lúc này… ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

Ngũ Túc vừa đúng lúc đứng chắn trước mặt Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, chỉ ra bên ngoài hỏi. “Chuyện gì vậy?”

Người áo tím vội vàng đi mở cửa…

Vừa mới mở cửa ra, một đàn gà con vàng óng ùa vào.

Mọi người kinh ngạc, người áo tím cứ thế nhảy loi choi, tránh ra cho đám gà con kia chạy vào. Thế nhưng, cùng lúc lại có người cũng ngã vào, vừa ngã vừa kêu. “Đóng cửa lại, nhanh đóng cửa lại!”

Người áo tím vừa mới nhìn ra bên ngoài thì lại thấy một đám côn đồ đang đuổi tới đây, còn quát theo. “Trả tiền ngay! Mau trả tiền ngay! Không trả ông giết sạch gà của ngươi!”

Người trẻ tuổi kia nhanh chóng chạy tới đóng cửa, vừa đóng xong đã thấy bên ngoài có tiếng côn đồ đập cửa rồi.

Nhưng bọn chúng vừa đập cửa mấy cái đã nghe thấy có tiếng vó ngựa vang lên, có tên nói. “Quân hoàng thành tới!”

Bọn Ngũ Túc lập tức khẩn trương. Nhưng mà sau đó, bọn côn đồ chạy trốn rất nhanh, tiếng vó ngựa của quân hoàng thành cũng xa dần… cả đám thở phào nhẹ nhõm.

Người trẻ tuổi vừa mới đuổi gà xông tới là ai đây? Đương nhiên là Triệu Trinh rồi!

Triệu Trinh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn trong sân – Sửng sốt!

Hắn thấy ngoài một bà lão và một đám người đeo mặt nạ quái dị ra thì… có cả Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử nữa.

Công Tôn vô thức che miệng Tiểu Tứ Tử, tránh cho nó lại bật lên tiếng “Hoàng Hoàng” thì xong.

Triệu Trinh nhìn bốn phía xung quanh.

Người đeo mặt nạ tím hỏi hắn. “Ngươi là ai?”

Triệu Trinh chỉ ra ngoài, nói. “Có người đuổi ta đòi nợ, ta đang khó khăn lắm, cho ta trốn một chút đi.”

Người đeo mặt nạ tím cũng không rõ tình hình thế nào, bèn nhìn những người khác.

Lúc này Triệu Trinh cũng ngẩng đầu lên, giả vờ kinh ngạc khi thấy Công Tôn. “A! Công Tôn tiên sinh!”

Công Tôn há miệng.

“Tiểu Tứ Tử cũng ở đây à?” Triệu Trinh vỗ ngực. “Vậy ta yên tâm rồi!”

Người đeo mặt nạ tím hỏi Triệu Trinh: “Các ngươi biết nhau sao?”

Triệu Trinh mặt ngơ ngác. “Cả thành Khai Phong ai mà chẳng biết bọn họ chứ, Thần y Công Tôn và Tiểu Tứ Tử mà.”

Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại – Thần y Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, ý nói Tiểu Tứ Tử cũng là thần y sao?

Lúc này, Triệu Phổ cũng đầu óc mơ hồ, hắn đang bám nấy nóc nhà, định chạy xuống cứu Công Tôn thì lại chẳng ngờ trong giây phút cực kỳ nguy hiểm đó lại có người quấy rối… nhìn kỹ lại thì ra là Triệu Trinh! Mấy ngày nay Triệu Phổ bận rộn nên không rảnh đi quản Triệu Trinh, sao chỉ có mấy ngày mà Hoàng đế Đại Tống đã biến thành tên chăn gà rồi?

Rất nhanh sau đó, đàn gà con đã chạy đầy sân, kêu chíp chíp không ngừng. Hơn nữa, hình như chúng nhận ra Tiểu Tứ Tử là người cho chúng ăn ban sáng nên đều vây quanh Công Tôn, ngẩng mặt nhìn Tiểu Tứ Tử mà kêu.

Bà lão kia nhíu chặt chân mày. Lúc này, người đeo mặt nạ đi đến bên cạnh bà ta, cúi đầu nói. “Nghĩa mẫu, dù sao thì bọn họ cũng có quan hệ đặc biệt với Triệu Phổ, hơn nữa không có võ công cũng rất dễ trông chừng, hay là cứ giữ lại đã? Có khi sau này sẽ hữu dụng.”

Bà lão kia nhìn hắn một cái, thở dài phẩy tay nói. “Các ngươi tự mình xử lý đi.” Nói xong bèn xoay người quay vào nhà, đóng cửa lại. Không biết có phải mọi người đã gặp ảo giác không, khi bà lão kia quay vào, vẻ mặt cực kỳ cô độc và mệt mỏi.

Bọn Ngũ Túc cũng thở phào nhẹ nhõm, nữ tử đeo mặt nạ màu bạc thì không hề động đậy, cứ như đang ngây người vậy. Chiếc mặt nạ bên ngoài đã chặn lại tất cả biểu tình gương mặt nên không thể nào nhìn được những biến hóa của họ.

Triệu Trinh hỏi: “Các ngươi là đoàn kịch nào vậy? Sao ai cũng đeo mặt nạ thế?”

“Đoàn kịch á?” Người đeo mặt nạ tím rất tò mò.

“Tiểu Bát.” Người đeo mặt nạ đen nhắc nhở người đeo mặt nạ tím. “Đừng có ồn ào!”

Người đeo mặt nạ màu tím bèn ngồi xổm xuống trêu chọc đám gà con.

“Lão Ngũ, ngươi bắt người tới thì nhớ xử lý cho tốt!” Người đeo mặt nạ đen lớn tuổi nhất trong số đó dẫn mấy người kia vào nhà, chỉ để lại mình Ngũ Túc, người đeo mặt nạ tím gọi là Tiểu Bát và nữ tử đeo mặt nạ màu bạc kia.

Triệu Phổ mơ hồ cảm thấy có chút biến hóa trong bầu không khí vừa rồi… Rõ ràng những lời ban nãy mà Công Tôn nói đã đánh động đến tám người kia. Chỉ cần là người có chính kiến, không ngu ngốc thì cũng có thể phát hiện ra mâu thuẫn trong việc làm của họ lúc này. Mục đích của họ là chấm dứt loạn thế để dựng xây một thời thịnh thế mới. Thế nhưng sau khi tới, bọn họ đã phát hiện ra làm gì có loạn thế nào, bên ngoài chỉ có thiên hạ thái bình mà thôi… Họ đã kiên trì nhiều năm như vậy mà chỉ trong nháy mắt đã biến thành vô nghĩa, bởi vậy chuyện lần này rất có thể là một âm mưu. Công Tôn nói rằng… dối mình gạt người chính là ngu xuẩn, chỉ cần có chút đầu óc là sẽ biết làm như vậy không đúng, nhưng vấn đề là… sau này phải làm thế nào đây.

Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh một chút.

Nhìn rồi mới thấy lúc này Triệu Trinh rất hăng hái đứng bên cạnh quan sát người đeo mặt nạ màu tím đang ngồi bên cạnh trêu chọc một chú gà con kia, sau đó lại quan sát Ngũ Túc đang vò đầu gãi tai nghĩ mãi không ra cách giải quyết mọi chuyện, và nữ tử đeo mặt nạ trắng đang đứng ngây như phỗng giữa sân. Sau khi nhìn xong một vòng, trong mắt hắn cũng lóe lên tia vui vẻ.

Lúc này trong lòng Triệu Phổ cũng hiểu rõ, xem ra Triệu Trinh đã có đầu mối rồi, chuẩn bị bắt đầu tư ba người này đây…

Ân Hậu cũng rất hứng thú. Giống hệt như những gì ngài dự đoán trước đó, bản chất tám người này không xấu, ngay cả bà lão kia chắc cũng giống họ, là cô nhi của quần đảo Bát Tộc kia, mặc dù họ có chút hồ đồ nhưng đều bị người ta lợi dụng cả. Phải làm thế nào để có thể xóa tan cừu hận trong lòng họ, để họ từ bỏ lý tưởng đã kiên trì bao năm như vậy đây? Hóa can qua thành bạch ngọc chẳng phải chuyện dễ dàng gì, Triệu Trinh lại cứ thể đuổi một đàn gà tới, không biết đã có kế sách gì nữa.

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.