Chương trước
Chương sau
[Phục kích]

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu cầu, nhìn lão già câu cá bên dưới đã cảm thấy choáng váng. Thiên Tôn thì lại đứng trên cầu mà giậm chân, bò cả lên cầu mà cười. Chu Quảng và ba vị huynh đệ của hắn cũng nhìn nhau, hơi buồn cười.

Nhìn lại ông lão đang cầm cần câu dưới chân cầu kia, thấy gương mặt lão đen thật là đen… đen nhanh nhánh. Vừa liếc mắt nhìn tư xa thật chẳng khác nào bản sao lúc già của Bao đại nhân đang ngồi câu cá vậy, giữa trán còn có cả cái hình vầng trăng khuyết, giống ơi là giống!

Khóe miệng Chu Quảng co giật: “Thế này là sao ạ?”

Ông lão thấy nhiều người tới như vậy bèn thu cần trúc lại, chuẩn bị ra về.

“Ài! Lão gia tử!” Chu Quảng và mấy vị huynh đệ của hắn vội vàng chạy đến cản lại.

Ông lão chỉ muốn giậm chân: “Ngươi mang ai tới vậy? Ta không gặp người ngoài.”

Có vẻ như Chu Quảng đã rất quen thuộc với ông ta rồi, hắn đưa tay lên chạm vào cái hình “trăng khuyết” trên trán hắn, kéo ra.

Triển Chiêu bật cười, thì ra là dán lên.

“Làn da đen bẩm sinh à?” Bạch Ngọc Đường tò mò, thầm nghĩ trên đời này vẫn còn người đen như Bao đại nhân sao.

“Không trắng lắm nhưng mà cũng không có đen như vậy mà, đây là ông bôi than đen vào hay là ngày ngày đi phơi nắng vậy chứ?” Chu Quảng kéo ông lão về ngồi xuống, giới thiệu cho ông ta biết Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Vừa thấy ông ấy lại định chạy, hắn nhanh chóng tóm lại: “Lão gia tử đừng sợ, bọn họ không phải người xấu đâu.”

Triển Chiêu đến bên cạnh ông lão, hỏi ông: “Lão gia tử, sao ông lại phải giả trang như Bao đại nhân thế? Để trừ tà à?”

Ông lão giật mình, rõ ràng là đã bị Triển Chiêu đoán trúng tâm sự rồi.

Chu Quảng nhìn cái hình mặt trăng kia, hỏi: “Trước đây không thấy ông dán cái này, chẳng lẽ gần đây lại nằm mơ ạ?”

“Không có, không có…” Ông lão thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị chạy ra ngoài: “Ta chỉ là một lão già xấu số sắp xuống lỗ rồi, các ngươi là những quý nhân đằng đạt làm ơn cứ để cho ta sống yên ổn mấy ngày đi a!”

Triển Chiêu cực kỳ thông cảm cho ông lão, đã lo lắng sợ hãi nửa đời người rồi, thật là bất hạnh.

Bạch Ngọc Đường thấy ông lão sắp đi qua bên người mình, bèn nói một câu: “Ông không muốn biết trên đảo đó có cái gì sao?”

Ông lão hơi dừng bước, nhưng cuối cùng vẫn quyết định dời đi.

“Không điều tra rõ, cả đời nay ông cũng đừng mong được ngủ ngon.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Điều tra rõ ràng chân tướng còn hữu ích hơn nhiều so với cái vết sẹo kia của Bao đại nhân nhiều.”

Bọn Chu Quảng đều gật đầu với ông lão. Bạch Ngọc Đường cũng nói thật mà thôi, trốn tránh không phải là biện pháp tốt.

Cuối cùng thì ông lão cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đồng thời lại thấy sửng sờ.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của ông ta, thấy tại chỗ mà ông ta ngồi câu cá ban nãy, chẳng biết Thiên Tôn đã đứng đó từ lúc nào rồi. Ngài đang tò mò nhìn mặt nước, hình như thấy một con cá nhỏ thì phải.

Mấy binh lính kia đều nhìn nhau – Thiên Tôn đi qua cầu lúc nào vậy? Không chút hơi thở, chẳng lẽ biết bay sao? Mà còn nhanh hơn cả bay nữa.

Ông lão vẫy tay gọi Chu Quảng, hỏi hắn có chuyện gì xảy ra.

Chu Quảng nói qua cho ông ấy biết mọi việc.

Ông lão hơi nghi ngờ một chút, gọi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo mình về nhà rồi kể cho hai người nghe.

Mọi người theo ông lão đi xuyên qua một con đường đất, đến một căn nhà lá phía trước.

Căn nhà lá nho nhỏ, trong sân nhà chỉ có một con chó lông vàng và mấy con gà, phía sau có một vườn rau nhỏ. Mọi người vào sân ngồi xuống, Chu Quảng chạy đi pha trà.

Ông lão kia nói cho bọn Triển Chiêu biết, ông ta tên Thạch Kim, gia đình làm nghề đánh cá, hiện nay chỉ có một thân một mình. Tình hình không khác mấy so với những gì Chu Quảng nói.

Chưa cần Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở miệng, Thạch Kim đã nói: “Trên đảo Ác Hồ thật sự có người ở, ta cũng phát hiện được điều này.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.

“Ông chắc chứ?” Triển Chiêu hỏi thăm: “Có thể kể rõ hơn chút không ạ?”

Ông lão kể qua những chuyện mình đã trải qua một lần. Nhìn chung thì không khác mấy so với những gì Chu Quảng nói, nhưng mà cũng bổ sung thêm một số chi tiết, dù sao thì ông ta cũng tự mình trải qua chuyện đó mà.

Có một số chi tiết Thạch Kim nhắc tới khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô cùng lưu ý.

Đầu tiên, Thạch Kim nói đến việc người áp tải bọn họ lên đảo chính là người giang hồ chứ không phải quan binh, nhưng trong đó có một người ông ta đã từng gặp lại ở phủ Khai Phong.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi hắn ta là ai.

Thạch Kim kể, đại khái vào khoảng mười ngày trước, khi ông ấy vào thành Khai Phong mua chút đồ dùng thì có thấy một nhóm người giang hồ đi lướt qua trên đường.

Lúc đó hai bên đối mặt nhau, Thạch Kim nhìn thấy người dẫn đầu là một lão già. Vì đã qua sáu mươi năm nên diện mạo cũng đã già đi nhiều lắm, tóc cũng bạc rồi, nhưng mà người này có một điểm đặc biệt nên cả đời ông lão cũng khó quên, chính là trên má trái của hắn có một vết bớt màu xanh.

Vết bớt xanh đó gần như trùm hết cả một bên mắt của hắn, hình dáng y như một dấu hoa văn hình bàn tay vậy, nhìn cực kỳ đặc biệt. Thạch Kim kể, trong số những người giang hồ áp tải họ đi khi đó có hắn, bởi vì vết bớt quá rõ cho nên hôm đó trên đường, chỉ cần liếc mắt một cái là lão có thể nhận ra ngay. Nhưng mà, chắc chắn đối phương sẽ chẳng thể nào nhận ra lão được, dù sao cũng đã cách sáu mươi năm rồi mà. Có điều, sau khi về nhà, Thạch Kim vẫn vô cùng bất an, cho nên, mấy ngày nay, khi đi câu cá ông đặc biệt đội mù trùm, còn bôi than đen lên mặt, cố gắng hết sức biến mình thành đen đen một chút.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái. Chuyện này đúng là đã cung cấp cho bọn họ một đầu mối quan trọng rồi.

Những người sinh ra đã có vết bớt thế này, cả thiên hạ cũng không nhiều lắm, mà trong số những người giang hồ, đúng là có một người như vậy – Chính là Nhị đương gia của Thiên Bảo Đường, Trại Tố.

Trại Tố là bác cả của Trại Thiên Bảo, lão già đó năm nay cũng tới tám mươi tuổi rồi, võ công rất giỏi, bình thường cũng khá khiêm tốn, nhân phẩm cụ thể thế nào thì không rõ lắm. Người giang hồ thường gọi lão là Chưởng Diện Thanh, bởi vì vết bớt kia của lão rất dễ nhận diện nên không khó để có thể nhớ ra tên lão.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhịn không được mà cau mày – Qủa nhiên là có quan hệ với Thiên Bảo Đường.

Chi tiết đáng chú ý thứ hai mà Thạch Kim đề cập đến chính là – lúc ông ấy chạy bán sống bán chết khỏi khe núi ấy, thấy được phía trên khe núi có người. Không phải là nhóm người giang hồ áp tải họ tới mà giống với người dân trên đảo nào đó hơn. Lúc ông ấy ngẩng mặt lên nhìn, còn nhìn thấy có trẻ con nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dựa vào thời gian mà phán đoán, đứa trẻ của sáu mươi năm trước hẳn cũng cùng độ tuổi với La Diên, La Oanh hiện nay. Như vậy, nếu như trên đảo có người già trên bảy mươi tuổi, vậy thì đó có thể chính là đứa trẻ mà ông lão nhìn thấy khi xưa rồi.

Còn chi tiết cuối cùng cũng khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường để ý chính là chuyện liên quan tới – quái vật bị xích kia.

Đầu tiên, Thạch Kim khẳng định chắc chắn rằng, trên mặt đất, khắp nơi đều có hài cốt, nhưng mà hài cốt không hề mặc khôi giáp!

Chuyện này quả thực rất kỳ quái. Nếu như chiếc thuyền này thực sự là Hình Thiên Hào năm đó, vậy thì những người ở trên thuyền chắc chắn phải là binh lính, tại sao binh lính lại không mặc khôi giáp chứ?

Mặt khác, suốt cả đường Thạch Kim đều đạp lên xương cốt mà chạy, nhưng lại chẳng thấy chiếc mặt nạ màu trắng nào…

Triển Chiêu miêu tả tỉ mỉ chiếc mặt nạ cho ông ta nghe, nhưng mà Thạch Kim khẳng định chắc chắn mình không hề thấy. Có điều, cùng lúc với thời điểm ông chạy như điên khỏi sơn cốc, ông có thể nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm lịch liệt phía sau, nhưng sau đó thì tất cả đều yên tĩnh.

Cho nên, ở chỗ này có một điểm mâu thuẫn lớn. Tiểu Tứ Tử nhìn thấy người đeo mặt nạ, còn Thạch Kim là người đích thân đến khe núi lại không hề thấy mặt nạ. Đồng thời, Thạch Kim cũng không dám chắc phía sau khe núi có phải là sơn động hay không, vì ông ta chỉ mải chạy về hướng ngược lại… Như vậy có phải là, những người đeo mặt nạ mà Tiểu Tứ Tử nhìn thấy đi vào khe núi, vốn không phải cùng nhóm người với những bộ xương khô mà Thạch Kim nhìn thấy không?

“Ông không nghe thấy tiếng kêu thảm của những người đó sao?” Triển Chiêu tò mò.

Thạch Kim lắc đầu: “Ban đầu thực sự không hề có, mãi cho đến khi ta chạy thẳng ra ngoài bờ biển, quay đầu nhìn lại rồi mới nghe thấy tiếng hét thảm thiết, không biết tại sao trước đó lại yên tĩnh đến vậy.”

Vừa nói, rõ ràng là ông lão đã nhớ lại cảm giác khi đó, vô cùng bất an.

Triển Chiêu nhìn sắc mặt đen sì của ông lão một chút, hỏi: “Ngoại hình của ông hiện nay có khác nhiều so với trước kia không?”

Ông lão gật đầu: “Kể từ khi ta trốn được khỏi đó, lúc nào cũng sợ hãi đám người đó sẽ tìm đến bắt về, cho nên cố gắng mai danh ẩn tích, đồng thời cũng cố hết sức phơi nắng, làm mọi cách để khiến người ta không nhận ra. Lâu dần, ta càng phơi càng đen, gần đây lại gặp phải người của năm đó cho nên mới cố gắng hóa trang.”

“Vết sẹo kia… gần đây ông hay gặp ác mộng nên mới dùng để trừ tà à? Sao lại gặp ác mộng vậy?” Triển Chiêu vừa hỏi vừa tán thán trong lòng… Thì ra Bao đại nhân cũng còn có tác dụng này nữa.

Thạch Kim gãi đầu: “Không biết tại sao… có thể do hôm đó gặp cái người có bớt đó trên đường nên ta càng gặp ác mộng nghiêm trọng hơn nữa! Cũng tại ta quá vô dụng, lại quá nhát gan mà thôi! Dù sao cũng đã cách nhiều năm như vậy rồi, bọn họ không thể đến tìm ta được.”

Thạch Kim vừa mới nói xong đã nghe thấy Thiên Tôn đang bưng cái chén ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi chắc chắn không ai nhận ra ngươi sao?”

Ông lão kia sửng sốt.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, không chút khác lạ, đi tới bên cửa sổ ngắm cảnh.

Bên ngoài cửa viện, bốn huynh đệ Chu Quảng ngồi chơi xúc xắc giết thời gian. Con chó vàng bên cạnh cũng nằm yên tại chỗ, không hề lên tiếng, thỉnh thoảng phe phẩy cái đuôi.

Bạch Ngọc Đường chậm rãi đi xuống khỏi bậc thang, đến bên cạnh bọn Chu Quảng, làm như đang xem bọn họ chơi xúc xắc.

Bọn Chu Quảng ngẩng mặt lên, nghĩ là Bạch Ngọc Đường có việc gì đó mới tới đây. Ai ngờ Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên phất tay.

Khi ống tay áo màu trắng vung lên, cùng lúc có thứ gì đó bay ra ngoài, bắn về phía rừng cây gần đó.

Bọn Chu Quảng nghe thấy một tiếng “Á”. Sau đó hình như có thứ gì đó rớt từ trên cây xuống đất, tiếng rơi rất nặng. Ngay sau đó, trong rừng cây lại vang lên những tiếng động khác.

“Ai?” Bốn người bọn Chu Quảng nhảy dựng lên, định đuổi vào trong rừng.

Bạch Ngọc Đường lại đưa tay cản họ lại. Đồng thời, từ trong phòng có một bóng người màu đỏ “vèo” một cái đã dùng tốc độ cực nhanh lướt vào trong rừng rồi.

Chỉ trong chốc lát, một bóng người màu đen bay từ trong rừng ra, ngã ngay trong sân, trước căn nhà lá nhỏ của Thạch Kim. Hắn ta đã hôn mê bất tỉnh.

Mọi người vừa nhìn thì thấy là một người áo đen.

Nhìn lại trong rừng lúc này, Triển Chiêu cũng đi ra, trên tay y còn đang túm một người áo đen khác đã bị đánh ngất xỉu rồi. Y vung tay một cái… ném cả vào sân. Tên áo đen đó ngã ngay lên đỉnh người áo đen ban nãy.

Hai tên đó vừa bị động mạnh một cái, hừ hừ tỉnh lại.

Bạch Ngọc Đường quan sát hai người – mặc áo đen rất đặc trưng, xem ra là đến thăm dò.

Triển Chiêu ném người xong rồi lại đứng trên đỉnh hàng rào ngoài cửa viện, nhìn về phía hai người áo đen kia.

Bọn Chu Quảng nhìn hàng rào gỗ được ghép từ những mảnh trúc cực kỳ mỏng kia. Trên hàng rào ấy còn có cả dây leo đầy hoa bao phủ, Triển Chiêu lại cứ thế đứng trên đỉnh một cành trúc mỏng, nhẹ nhàng y như một chú bướm đậu trên cánh hoa vậy, mà cành trúc lại chẳng bị uốn cong chút nào.

Mấy tên lính vô thức nuốt nước miếng, xong rồi lại nhìn về phía rừng cây nhỏ ngoài kia… ban nãy hai người áo đen này ẩn nấp trong rừng sao? Bọn họ hoàn toàn chẳng phát hiện ra! Thứ mà Bạch Ngọc Đường giơ tay lên ném là cái gì vậy? Chân trái bọn áo đen kia hình như không thể cử động được, rõ ràng là đã bị đánh trúng rồi, có khi còn bị điểm huyệt nữa cũng nên.

Bốn người nhịn không được mà co rụt cả cổ – cao thủ giang hồ gì đó, quả nhiên là một sự tồn tại quá đáng sợ.

Bạch Ngọc Đường hỏi hai người áo đen kia: “Các ngươi là ai?”

Hai người áo đen nhìn nhau một cái, hình như đang nghĩ cách ứng phó.

Đột nhiên lại nghe thấy Triển Chiêu vỗ tay đánh bốp một cái: “A! Người của Thiên Bảo Đường.”

Hai người cau mày, cũng ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu, mà vẻ mặt đó rõ ràng là đã bị Triển Chiêu dọa sợ hãi.

Triển Chiêu nhếch mép: “Qủa nhiên…”

Trong phòng, Thạch Kim há hốc miệng mà nghi ngờ nhìn hai người áo đên ở bên ngoài: “Sao lại có thể? Chẳng lẽ vẫn bị nhận ra sao? Nhưng mà đã lâu thế rồi, cũng đã già thế rồi còn gì, sao bọn họ có thể phát hiện được ta chứ?”

“Nếu như ngươi đã nhận ra đối phương rồi, có thể đối phương cũng nhận ra ngươi không?” Thiên Tôn tò mò quan sát Thạch Kim: “Nhìn kỹ thì ngươi cũng đâu có điểm đặc biệt gì…”

Còn chưa dứt lời, Thiên Tôn đột nhiên phẩy tay, túm lấy cổ áo của ông lão đó.

Bọn Triển Chiêu ở bên ngoài lại đột nhiên nghe thấy tiếng Thiên Tôn truyền đến: “Mau tránh hết ra!”

***

Mọi người đều sửng sốt. Cùng lúc đó, tất cả đều cảm thấy mặt đất rung chuyển, đồng thời, một tiếng “oành” vang lên, khói bụi cuồn cuộn.

“Má ơi!”

Bọn Chu Quảng bị bắn ra rất xa, tai bị chấn động ù hết cả, trước mắt bụi mù mịt, mà tại vị trí vốn là căn nhà lá ban nãy kia lại chỉ còn một cái hố to. Xem ra, bên dưới nhà lá này đã bị chôn thuốc nổ, khiến cho nổ toàn bộ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị một luồng lực cực lớn được sinh ra khi thuốc nổ nổ tung đẩy ra phía ngoài. Hai người vừa mới rơi xuống đất, đứng vững cái Triển Chiêu đã thấy Bạch Ngọc Đường vọt trở lại rồi.

Bạch Ngọc Đường xông vào giữa làn khói bụi tuôn cuồn cuộn. Triển Chiêu cũng nhanh chóng vào theo. Chỉ thấy giữa cái hố bụi đang mịt mù rơi xuống ấy… Bạch Ngọc Đường đứng trong cái hố to, đang nhìn bốn xung quanh tìm kiếm, nhưng không hề thấy Thiên Tôn và Thạch Kim.

Mà hai người áo đen bị bắt ban nãy đã bị nổ chết rồi, máu thịt tan tác rơi trong hố, nhìn vô cùng đáng sợ.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tìm trong hố hai vòng, vẻ hoảng hốt hiếm thấy, bèn chặn hắn lại, nói: “Đừng vội, đừng nóng vội, chắc chắn là Thiên Tôn không sao đâu.”

Nhưng mà lúc này, bốn phía xung quanh yên lặng khác thường, tất cả cứ như đông cứng lại.

Bạch Ngọc Đường đứng giữa hố, không hề cảm nhận được hơi thở của Thiên Tôn, đầu óc cũng trở lên trống rỗng.

Bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị khác thường này tồn tại một lúc, đột nhiên, từ trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng nói của Thiên Tôn: “Thằng nhóc chết tiệt, vi sư biến mất mà ngươi lại chẳng thèm khóc thò lò mũi xanh!”

Nhìn lại Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia thở dài một hơi, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ tìm một tảng đá bên cạnh ngồi xuống, đỡ trán thở dài.

Triển Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên một ngọn cây cao nhất trong rừng, Thiên Tôn đang đứng ở ngọn cây, trong tay còn xách theo Thạch Kim đang sợ đến hôn mê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.