Sau khi quỷ hồn có diện mạo dữ tợn Thất Ca kia biến mất, mưa rơi cũng nhỏ dần, không biết từ khi nào tiếng sấm oanh động trên bầu trời cũng biến mất, chỉ còn lại những giọt mưa rào rớt xuống như tẩy rửa cho toàn bộ Khai Phong phủ vậy.
Triệu Trinh đang uống trà trong thư phòng, đảo mắt cái đã thấy Tiểu Tứ Tử vẫn đang bò lên cửa sổ thư phòng ngắm mưa rơi đột nhiên ngẩng đẩu lên, nhìn mặt trời đang dần lộ ra sau khi những đám mây đen đang tản dần ra kia, ngây ngốc cười.
“Cận nhi, có chuyện gì mà vui thế?”. Tiểu Lương Tử đứng bên cạnh bé, cũng nằm bò lên cửa sổ.
Tiểu Tứ Tử cười đến đôi hàng mi mắt cũng cong cong, ngoẹo đầu tựa vào bả vai Tiểu Lương Tử: “Tiểu Lương Tử, sắp có chuyện tốt xảy ra rồi đó.”
Triệu Trinh cầm chén trà, định hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một chút xem bọn họ có ý kiến gì với vụ án của Thất Ca hay không, nhưng vừa mới quay đầu lại đã thấy Triển Chiêu tựa vào cạnh bàn, một tay chống cằm hình như đang ngẩn người.
Theo ánh mắt hắn nhìn sang, lại thấy ở bàn đối diện, Bạch Ngọc Đường đang chuyên chú xem bản vẽ điện Tứ Hải kia.
Triệu Trinh mở to mắt nhìn, Triển Chiêu đang ngắm người hay ngẩn người vậy?
Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu lên, thấy được ánh mắt Triển Chiêu ở đang nhìn mình ở đối diện.
Hơi ngẩn người một chút, trên mặt Bạch Ngọc Đường lại xuất hiện nụ cười, thu bản vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056265/quyen-15-chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.