Chương trước
Chương sau
Thời tiết buổi chiều vốn rất tốt lại đột nhiên sầm xuống, mưa càng lúc càng mau, mơ hồ còn nghe thấy tiếng sấm vang trời, có vẻ sắp mưa to.

Trong Hoàng cung.

Triển Chiêu đứng trong viện ngẩng mặt nhìn trời.

Triệu Trinh vẫn đang thưởng thức viên ngọc châu mà Yêu Yêu giúp hắn tìm dưới hồ lên, như đang suy nghĩ gì đó.

Bạch Ngọc Đường vẫn luôn nghiên cứu tấm bản đồ, Thiên Tôn cảm thấy rất buồn chán muốn đi dạo xung quanh, Triệu Trinh liền sai Trần công công dẫn Thiên Tôn đến ngôi lầu các chuyên cất giữ những bức danh họa và thư pháp các triều đại xem, Thiên Tôn cảm thấy vô cùng hăng hái, Ân Hậu cũng chẳng có việc gì làm, đi theo hắn chơi.

Triển Chiêu nhìn Tiểu Ngũ đang ngủ gật trong viện và Yêu Yêu đang đững bên cạnh Bạch Ngọc Đường mà ngẩng mặt nhìn trời, cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng một chút.

Lúc này, từ bên ngoài viện lại truyền đến tiếng bước chân. Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng mềm mại như vậy, nhất định là của tiểu hài nhi…. Quả nhiên, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đã chạy vào.

Triển Chiêu hỏi bé: “Sao không chơi với Hương Hương một lúc nữa?”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, trả lời: “Hương Hương ngủ trưa, Tiểu Bàn Tử và Bàn di di ở cùng nó rồi.”

Triệu Trinh ở bên cạnh cũng nhìn sang, rõ ràng hắn vẫn còn chút lo lắng cho Hương Hương.

Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn bản vẽ như cũ.

Triển Chiêu thấy Tiểu Tứ Tử đi đến bên cạnh Triệu Trinh, Tiểu Lương Tử thì lại đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, rất hiếu kỳ không biết hắn xem cái gì.

Triển Chiêu hiểu rõ, xem ra Tiểu Tứ Tử muốn nghe ngóng gì đó rồi. Đừng nhìn Tiểu Tứ Tử bình thường ngơ ngác như vậy, nhưng có chuyện của hai người bé cực kỳ quan tâm, một là cha bé, người còn lại đương nhiên là Triệu Phổ.

Triển Chiêu cảm thấy Tiểu Tứ Tử thực sự có thể hỏi ra gì đó từ Triệu Trinh, mình và Bạch Ngọc Đường cũng hơi khó mở miệng…. Dù Triệu Trinh có hiền hòa đến đâu thì hắn cũng là Hoàng đế, mà hắn lại lắm tâm cơ, tâm đề phòng cũng nặng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bản tính người giang hồ dù sao cũng có chút ngăn cách. Chuyện này cũng không có nghĩa là Triệu Trinh không tốt, làm Hoàng đế thực sự rất khó khăn, dù sao mọi người cũng có chút kiêng dè hắn. Người ta nói gần vua như gần cọp, đang yên lành ai muốn đi trêu chọc hắn chứ. Nếu có thể bớt nói đôi câu cũng nên bớt nói đi, chỉ có Tiểu Tứ Tử đồng ngôn vô kỵ, Triệu Trinh cũng có thể thoải mái hơn một chút.

Quả nhiên, Tiểu Tứ Tử liền leo lên ghế bên cạnh Triệu Trinh.

Triệu Trinh vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đã vui vẻ, cất hạt châu đi, sau đó ôm bé lên đặt trên đùi mình, hỏi: “Lát nữa ở lại ăn cơm với Trẫm nhé? Đệ muốn ăn cái gì, bảo Ngự phòng làm.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, lấy ra đặc sản của thành Ma Qủy, quả khô ướp đường, trong bầu bao bên hông đút vào miệng Triệu Trinh.

Triệu Trinh nếm thử, nhướng mày: “Ừ! Kẹo gì vậy? Chưa từng ăn bao giờ.”

Tiểu Tứ Tử nói cho hắn nghe về những loại hoa quả hiếm lạ ở thành Ma Qủy, nói là hai ngày nữa Tiểu Lâm Tử cũng tới, sẽ mang rất nhiều sang, sau đó sẽ đưa đến cho Triệu Trinh ăn, bé còn kể cả những phong tục kỳ dị của thành Ma Qủy, dỗ cho Triệu Trinh vui vẻ cười đến ngửa trước ngửa sau.

Triển Chiêu đưa tay vuốt đầu Tiểu Ngũ, nhìn Tiểu Tứ Tử và Triệu Trinh trò chuyện, gật đầu – Qủa nhiên Tiểu Tứ Tử vẫn rất có lực sát thương.

“Hoàng Hoàng.” Tiểu Tứ Tử hỏi Triệu Trinh: “Qủy Qủy kia muốn hại Cửu Cửu sao?”

Triệu Trinh hơi sững sờ.

Triển Chiêu yên lặng giơ ngón cái với Tiểu Tứ Tử – Nhất chiêu trí mạng, đúng hơn là nói tiểu hài tử hỏi đúng trọng điểm rồi.

Triệu Trinh cười, sờ đầu Tiểu Tứ Tử, lắc đầu: “Hẳn là không đâu.”

Tiểu Tứ Tử xoay đầu lại, nhìn Triệu Trinh: “Nàng ấy không thích huynh sao?”

Triệu Trinh cũng hơi sửng sốt lần nữa, tò mò hỏi: “Đệ nói ai không thích Trẫm?”

“Qủy Qủy a.” Tiểu Tứ Tử trả lời.

Lúc này ngay cả Bạch Ngọc Đường đang xem bản vẽ cũng ngẩng đầu lên.

Triệu Trinh có chút xuất thần, sau đó hỏi Tiểu Tứ Tử: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Nàng hại Hương Hương mà.” Tiểu Tứ Tử trả lời: “Người muốn hại Hương Hương nhất định là cực kỳ ghét huynh.”

Triển Chiêu lại yên lặng tặng cho Tiểu Tứ Tử chữ “bội phục”, không nên lừa tiểu hài tử, chúng nó có thể thấy rõ bản chật của người ta đó.

Triệu Trinh đột nhiên cười, nụ cười vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút thú vị, chọc má Tiểu Tứ Tử: “Chẳng phải đệ cũng nghe người ta nói rồi đó sao, Thất Ca và Trẫm quan hệ rất tốt.”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Rất tốt với huynh sao lại muốn hại người huynh thích nhất? Người có quan hệ rất tốt với Tiểu Tứ Tử nhất định sẽ không hại cha đâu… Hay là Hoàng Hoàng làm chuyện gì đó có lỗi với người ta rồi?”

“Á…” Triệu Trinh há miệng.

Triển Chiêu ở bên cạnh yên lặng tán thán – Nếu là người khác chắc chắn sẽ không hỏi thẳng như vậy, tiểu bằng hữu đúng là vạn năng!

Tiểu Tứ Tử híp mắt, nhỏ giọng nói: “Chinh Chinh từng nói, lý do mà nữ nhân hận nam nhân nhất chỉ có một mà thôi, chính là bội tình bạc nghĩa.”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường đang uống trà cũng bị sặc.

Triển Chiêu sờ cằm – Tiểu Tứ Tử giỏi lắm!

Nam Cung ở bên cạnh tận lực ngẩng mặt nhìn trời, cố gắng đừng để Triệu Trinh thấy mình cười hắn.

Triệu Trinh dở khóc dở cười: “Chinh Chinh nào? Âu Dương Thiếu Chinh hả?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triệu Trinh bị Tiểu Tứ Tử chọc đến vui vẻ: “Lúc rảnh rỗi Trẫm nhất định bảo Cửu thúc đánh hắn một trận.”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu: “Không phải bội tình bạc nghĩa à?”

Triệu Trinh bỗng nhiên cảm thấy hứng thú hỏi Tiểu Tứ Tử: “Đệ biết thế nào là bội tình bạc nghĩa à?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu hoang mang – Ai dạy cho nó biết?

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy không mấy lạc quan – Tám phần mười là Tiểu Tứ Tử bị người ta lừa gạt rồi, Công Tôn dạy nó cái này mới lạ.

“Vậy đệ nói thử chút, thế nào mới là bội tình bạc nghĩa?”

Tiểu Tứ Tử sờ cằm, rất nghiêm túc nói: “Vì chuyện hỗn loạn gì đó mà bỏ rơi người ta.”

Triệu Trinh ngẩn người, ngẩng mặt nghĩ: “Ừm…Cũng không coi là nói sai, cái bội tình bạc nghĩa là lại rất phù hợp với trường hợp của Trẫm và Thất Ca.”

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt: “Thật sự ạ?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Trinh – Chuyện có vẻ không đơn giản như thế.

Triệu Trinh thở dài, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Đệ có bằng hữu rất tốt, tuổi tác cũng sàn sàn nào không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, chỉ Tiểu Lương Tử rồi lại rủ rỉ với Triệu Trinh mấy cái tên của mấy bằng hữu cùng học trong từ đường của Khai Phong phủ.”

Triệu Trinh có chút bất ngờ: “Nhiều bằng hữu quá nhỉ?”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Đấy là chưa tính những người quen ở Hãm Không Đảo và thành Ma Qủy đâu.”

Triệu Trinh cười, có chút hâm mộ nói: “Tốt thật… Đệ đến đâu cũng có thể quen bạn mới, Trẫm thì khác, khi nhỏ không được quen bạn.”

Tiểu Tứ Tử kinh ngạc: “Không được quen bạn sao?”

“Mẫu hậu trước kia của Trẫm…” Triệu Trinh nhìn Tiểu Tứ Tử, đang nghĩ xem có nên giải thích cho bé nghe chuyện ly miêu hoán chúa không đây.

Tiểu Tứ Tử cũng kinh ngạc: “Mẫu hậu trước kia, Hoàng Hoàng cũng giống Tiểu Tứ Tử, được nhặt nuôi sao?”

Triệu Trinh vui vẻ, tâm nói bé rất dễ liên hệ a, liền lắc đầu nói: “Trẫm khác với đệ một chút, Thái hậu bị người ta hại trước, Trẫm được kẻ thù nuôi dưỡng, nuôi lớn lên rồi thì bọn Bao khanh mới tìm được mẫu hậu về cho Trẫm, chính là mẫu hậu bây giờ đó.”

Tiểu Tứ Tử há to miệng, kinh ngạc nhìn Triệu Trinh.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Thật ra thì thân thế của Triệu Trinh cũng rất bi thảm.

Tiểu Tứ Tử thương cảm vỗ vỗ vai Triệu Trinh, nói: “Kế mẫu của Hoàng Hoàng không tốt với huynh hả?”

Triệu Trinh rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Không… nàng rất tốt với Trẫm, không có nàng bồi dưỡng, Trẫm cũng không thể làm Hoàng đế.”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Chẳng phải nàng không cho huynh kết bạn sao?”

Triệu Trinh gật đầu.

Tiểu Tứ Tử có vẻ hoang mang: “Rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?”

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, nói: “Như thế này, nương của Trẫm khác với nương của những hài tử khác, quan tâm chuyện con cái mình có ăn no hay không, có lạnh không, có cởi mở hay không, có ái nhân hay không, có nghề nghiệp để sống vui vẻ qua ngày hay không.”

Tiểu Tứ Tử càng hoang mang hơn: “Nương không lo cái này thì lo cái gì? Phụ thân đệ là cha cũng chỉ quan tâm cái này thôi.”

Triệu Trinh gật đầu: “Đúng là như vậy, nương Trẫm quan tâm chính là, đồ ăn của con mình có độc hay không, con mình có biết nhẫn nãi hay không, có bị người khác phát hiện ra suy nghĩ của mình hay không, ái nhân có hữu dụng cho việc tranh ngôi vị Hoàng đế hay không, bằng hữu có chỗ nào đáng lợi dụng không, không được quá cảm tính có thể làm ảnh hưởng đến đại sự, vv…”

Tiểu Tứ Tử ngây ngô nhìn Triệu Trinh, sau đó thở dài, lắc đầu vỗ vỗ vai Triệu Trinh: “Chẳng có quan hệ gì đến có phải là ruột thịt hay không cả.”

Triệu Trinh nhướng mày.

Tiểu Tứ Tử nói: “Nàng không thương huynh nha! Nàng chỉ muốn bồi dưỡng một Hoàng đế mà thôi, Thái hậu sẽ không như vậy đâu. Nương của Cửu Cửu cũng không thích như vậy. Phụ thân không phải là cha ruột của Tiểu Tứ Tử nhưng cũng sẽ không như vậy.”

Triệu Trinh nhìn chằm chăm Tiểu Tứ Tử, hỏi: “Đệ chắc chắn nàng không thương ta à?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Thế nhưng…. Từ mẫu đều nghiêm khác mà…”

Tiểu Tứ Tử quẹt miệng: “Nói bậy.”

Triệu Trinh cười: “Nếu như không có nàng, đổi thành một mẫu thân từ nhỏ đã yêu chiều chăm lo ta, có thể Trẫm sẽ thành một Thái tử ngu ngốc vô năng rồi. Thái hậu cũng nói qua, may là Trẫm không bị nuôi xấu.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Đó là vì bản chất của huynh tốt, còn có Tiểu Bát Tử và Cửu Cửu ở bên huynh, nếu từ nhỏ huynh được Thái hậu nuôi dưỡng, biết đâu huynh sẽ còn tốt hơn nữa.”

Triệu Trinh sửng sốt.

“May mà Hoàng Hoàng không biến thành người như Thái hậu trước đây a.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu: “Cướp con của người khác là không đúng! Cha nói, khi còn nhỏ nếu không đối xử tốt với hài tử khác thì lớn lên cũng không thể đối với người khác tốt được. Cho nên, dù Hoàng Hoàng thông minh như vậy nhưng lại không có nhiều bằng hữu như Cửu Cửu.”

Mí mắt Triển Chiêu giật kịch liệt – Tiểu Tứ Tử… cứ như vậy không tốt đâu.

Bạch Ngọc Đường có chút ranh mãnh nhìn Triệu Trinh – Đồng ngôn vô kỵ cũng có hai loại, một là lời nói ngây ngô của con trẻ, một là lời nói thật của con trẻ. Lời nói ngây ngô không cần để ý, nhưng nếu nói thật, muốn có thể nhẫn nhịn được thì phải là người có tấm lòng độ lượng.

Triệu Trinh im lặng một lúc lâu, đột nhiên cười ha ha, nhéo mũi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử giỏi thật, văn võ cả triều có hợp sức lại cũng chẳng giỏi bằng đệ đâu, ha ha..”

Tiểu Tứ Tử lại nhét vào miệng hắn một viên kẹo.

Triệu Trinh rất hài lòng, xong rồi thở dài nói với Tiểu Tứ Tử: “Có một việc Trẫm vẫn chưa từng nói cho người khác nghe.”

Nam Cung ở bên cạnh cũng quay đầu nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh thản nhiên nói: “Tối hôm đó, Thất Ca có hẹn Trẫm đến vườn Phù Dung, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với Trẫm, là chuyện rất gấp.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc.

Triệu Trinh hơi nhăn mày lại: “Nhưng hôm đó Trẫm không đi.”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu: “Chuyện gấp sao lại không đi? Không phải hai người là bạn tốt sao?”

Triệu Trinh gật đầu: “Đúng vậy… Nhưng hôm đó Thái sư mang theo Bàng phi tiến cung, lúc đó Bàng phi đang học đàn, Trẫm nghe nàng đánh đàn cả đêm nên quên mất chuyện của Thất Ca, mãi cho đến khi người ta phát hiện ra thi thể của nàng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu được – Đây chính là lý do mà Thất Ca muốn gây phiền toái cho Hương Hương sao? Nếu như hôm đó Triệu Trinh không tự tình với Bàng phi mà đến gặp nàng, có lẽ nàng sẽ không chết.

“Ban đầu Trẫm cũng không phải người như vậy, nếu là Trẫm trước kia, ngoại trừ Bàng phi ra, nhất định sẽ không lấy ai khác, cùng lắm thì cùng nhau bỏ trốn, dù có phải đeo cái danh hôn quân chỉ tham mỹ nhân không cần giang sơn thì có là gì? Dù sao thì Hoàng triều của Triệu gia cũng đâu có được mấy ai có dáng vẻ Hoàng đế đâu.” Triệu Trinh thở dài: “Thế nhưng từ khi đó, lần đầu tiên Trẫm có thể hiểu được câu nói “Đa tình ngộ sự” của Thái hậu là có ý gì.”

Tiểu Tứ Tử tiếp tục vỗ vỗ Triệu Trinh, để hắn dễ chịu chút.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại lần nữa cảm khái, Hoàng đế đúng là không phải chuyện cho người làm, nhưng đồng thời hai người cũng nghe ra đầu mối – Thất Ca tìm Triệu Trinh để nói gì đây? Liệu có phải vì chuyện này mà nàng phải bỏ mạng hay không?



Một luồng sét đánh chói lòa, tiếng sấm ầm ầm vang lên, cuồng phong gào thét, mây đen phủ kín bầu trời, bọn nha dịch đang dào mộ ở chân núi Thanh Sơn bên ngoài thành Khai Phong đều dựng cả tóc gáy.

Công Tôn vẻ mặt bình tĩnh đứng bên cạnh.

Cuối cùng, rốt cuộc cũng đào ra được một hũ tro.

Công Tôn đưa tay nhận lấy hũ tro Giả Ảnh đưa tới, vừa cầm đã sửng sốt.

Công Tôn liếc nhìn bình tro cốt một cái, sau đó lắc lắc mấy cái, cân nhắc trọng lượng một chút, nhíu mày.

“Tiên sinh, có vấn đề gì à?” Tử Ảnh phủi đất trên người rồi hỏi Công Tôn.

“Lúc Thất Ca chết hẳn là vẫn còn rất nhỏ đúng không?” Công Tôn nghi ngờ: “Sao tro cốt của một tiểu nha hoàn lại có thể nặng như vậy?”

“Liệu có thể bên trong còn có vật bồi táng gì không?” Giả Ảnh hỏi.

Chân mày Công Tôn nhăn lại mấy phần, đưa tay mở niêm phong.

Lúc này, trên trời xuất hiện một tia chớp, một trận sấm sét vang lên… Mọi người vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt nhìn theo động tác của Công Tôn – Hay là chúng ta trở về đã được không? Nơi này hoang sơn dã lĩnh lại còn ở bãi tha ma.

Công Tôn mở nắp, nhìn một chút liền nhíu mày, đưa tay vốc ít tro cốt ra, mở lòng bàn tay nhìn kỹ.

Lúc này, trời bắt đầu mưa nặng hạt, Giả Ảnh vội vàng mở dù che mưa cho Công Tôn.

Tử Ảnh cũng nói: “Tiên sinh, về rồi xem tiếp.”

Công Tôn lắc đầu, bỏ bình tro cốt xuống, hỏi: “Các ngươi chắc chắn đào đúng mộ rồi chứ?”

Bọn nha dịch chỉ bi mộ cho Công Tôn xem, ý là tuyệt đối không sai.

“Sao vậy?” Giả Ảnh hiểu được tình huống không đúng lắm, hỏi.

Công Tôn cười lạnh một tiếng, nhìn bình tro cốt kia một cái nói: “Đây vốn không phải là tro cốt của người, ai đó đã đánh tráo tro cốt của Thất Ca rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.