Bọn Triển Chiêu theo sau Sa Qủy đi vào rừng rậm.
Rừng cây này nhỏ hơn so với nơi mà bầy sói tụ tập, hơn nữa bên trong đều là cây cối héo rũ, lúc vào còn ngửi được cả mùi mục nát.
Nhưng mà, cây cối ở đây tuy thưa thớt nhưng quanh năm cũng chẳng có ánh mặt trời.
Mọi người đi vừa đi theo vào cánh rừng vừa nghi ngờ – cánh rừng ngay cả bầy sói đều không thèm để ý này, chắc chủ nhân của Sa Qủy kia không phải là loại người chẳng ra người gì đó chứ?
Còn đang nghi ngờ, lại thấy Sa Qủy kia ngừng lại, mọi người nhanh chóng trốn vào gốc cây.
Lúc này trời đã giữa trưa, chắc là do nơi đây tối tăm quanh năm, ngày đêm ở đại mạc nhiệt độ thường chênh lệch rất lớn, bình thường ban ngày sẽ vô cùng nóng, nhưng mà nơi này lại ẩm ướt lạnh lẽo.
Lúc Sa Qủy dừng lại, đứng tại chỗ đá văng mấy đoạn gỗ mục, bới ra chút bùn đất, cuối cùng, mở một tấm ván sắt bên dưới bùn đất ra.
Tất cả mọi người đều nhướng mày – À? Thì ra còn có địa đạo nữa!
Sa Qủy chui vào trong địa đạo.
Mọi người đi từ sau rừng cây ra, nhìn cái cửa động dưới đất.
Nhìn nhau một lát, ý hỏi – Xuống được không?
Bạch Ngọc Đường vừa định xuống trước thì chợt nghe Triển Chiêu nhỏ giọng nói bên tai một câu: “Cẩn thận có sâu đấy.”
Bạch Ngọc Đường cứng đờ người, nhìn Triển Chiêu.
Ân Hậu bất lực thở dài, cháu ngoại hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056251/quyen-14-chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.