Cả một thung lũng phía sau Ma Sơn đã bị Ân Hậu cùng Thiên Tôn dùng nội lực san phẳng, con sông mấy ngàn năm lịch sử kia hoàn toàn biến mất, mà thạch thất quỷ dị chôn sâu dưới lòng đất kia cũng không còn tồn tại nữa.
Nhưng mà lòng hiếu kỳ của mọi người đâu thể nào có thể quét sạch như quét cái thung lũng kia được, vì vậy chờ đến khi bọn Ân Hậu vừa về đến Ma Cung, mọi người đã xúm lại hỏi nguyên nhân.
Thiên Tôn ngáp một cái, lười nói, cho nên Ân Hậu đành phải nói thay.
“Bình Trấn Hồn này là vật được lưu lại từ thượng cổ.” Ân Hậu nói: “Vật từ mấy ngàn năm trước, có một số thứ chẳng thể nào có thể khống chế được, chẳng hạn như Tân Đình Hầu của Triệu Phổ.”
Triệu Phổ mở to mắt nhìn thanh đao của mình.
“Tân Đình Hầu là vật chết nhưng lại khát máu.” Ân Hậu nói: “Thứ này ít nhất cũng đã tồn tại ba ngàn năm.”
Tất cả mọi người đều sờ cằm.
“Trấn Hồn Bình vốn là một truyền thuyết, một trong những vất bất tường cần phá hủy.” Ân Hậu nói.
“Vật bất tường sao?” Mọi người hiếu kỳ: “Lại còn là một trong số nữa, chẳng lẽ còn rất nhiều thứ khác ạ?”
“Đương nhiên.” Ân Hậu nói: “Vạn Chú Cung cũng là một trong số đó…”
Mọi người vừa nheo mắt lại Thiên Tôn đã phất tay: “Ai, nói chuyện nào đấy?”
“Bình Trấn Hồn kia có liên quan đến hiện tượng lạ trong sơn cốc ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Ân Hậu gật đầu: “Tổng cộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056183/quyen-13-chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.