Cảnh tượng mà Tiểu Tứ Tử thấy được trong nháy mắt ấy đã khiến tâm Triển Chiêu nhiễu loạn.
Có điều, lúc này tuy rằng Triển Chiêu tâm loạn nhưng lại không có hoảng, ngược lại tâm tình rất tĩnh lặng.
Triển Chiêu cảm thấy được một sự tập trung chưa từng có trước đây, gần như hắn có thể cảm nhận được luồng sóng âm cùng hơi thở mãnh liệt của từng người lướt qua, cảm nhận được ai vững vàng, ai hoảng hốt, ai hỗn loạn. Mà tất cả những ánh mắt lướt qua người bọn họ, có người vô thức, có người có mang theo chút ý tứ tò mò nghiên cứu, có một số thưởng thức, có một ít lại mang theo …. Ác ý rõ rệt.
Triển Chiêu cực nhạy cảm bắt được tia ác ý kia, lẳng lặng mà quay mặt sang ….
Trong đoàn người đông như dệt cửi, Triển Chiêu nhìn có vẻ rất lơ đãng, hoàn toàn giống như không có bất cứ mục đích gì mà nhìn về một hướng.
Chỉ trong nháy mắt đó …. Hai mắt tương giao!
Triển Chiêu nhìn thấy một người ở đầu hẻm.
Người nọ đang nhìn về bên này, hiển nhiên hành động này của Triển Chiêu cũng khiến hắn ngẩn người.
Chính lúc hắn đang ngây ngốc, Triển Chiêu đã kịp nhìn hắn rõ ràng!
Lần đầu tiên Triển Chiêu bắt được chủ nhân của ánh mắt kia! Lần này không phải là chỉ nhìn thấy cái đuôi hồ ly nữa, mà nhìn thấy rõ ràng toàn bộ thân hình của hồ ly đó.
Ánh mắt Triển Chiêu đột nhiên run lên một cái, vung tay lên ….
Người kia chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056129/quyen-12-chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.