Sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ta một ngụm, ngươi một ngụm uống hết một chung trà sâm chẳng thêm chút mật ong nào nhưng lại ngọt đến độ người ta ê hết cả răng rồi, liền kéo nhau đi ngủ.
Ban đêm ở Hồng Anh Trại, mặc dù bốn bề yên tĩnh nhưng người ta vẫn sẽ nghe được tiếng thác nước chảy rõ ràng bên ngoài.
Mà nhắc tới cùng kỳ quái, vốn dĩ mọi người nghĩ rằng ở cạnh thác nước sẽ rất ồn, nhưng tiếng nước chảy lại rất nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc người ta nghỉ ngơi.
Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường, nghe tiếng nước chảy ồn ào ngoài kia, bỗng dưng thất thần.
Giường trong phòng Triển Chiêu được thiết kế theo kiểu áp mái, giường dính chặt vào tường, cho nên, giờ đây Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng là áp mái mà ngủ, cùng nhau nhìn lên nóc nhà.
“Nghe rất giống tiếng sóng biển.” Bạch Ngọc Đường sống trên biển, rất quen thuộc với thanh âm này.
“Lỗ Sơn Hàn thiết kế căn bản đều có dùng chút cách âm hoặc biến âm.” Triển Chiêu nói: “Từ trên xuống dưới tổng cộng Hồng Anh Trại có năm tầng, tầng thấp nhất có tiếng mưa rơi, tầng thứ hai gần như yên lặng, tầng thứ ba là âm thanh sóng vỗ, tầng thứ tư như tiếng suối reo, tầng thứ năm chính là thác đổ.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cảm thấy thật thần kỳ.
Triển Chiêu ngẩng mặt lên, trở mình nằm nghiêng, cọ cọ phía trước nhìn Bạch Ngọc Đường đang nằm ngửa mặt: “Không phải ngươi thích thiết kế cùng lắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056101/quyen-12-chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.