Thái sư kể cho mọi người nghe chuyện hắn trải qua hai mươi năm về trước, cũng giải thích chuyện lần này tại sao hắn lại theo đi luôn.
Gần trưa, đám người Triển Chiêu tụ tập ở nhã gian Thái Bạch Cư ăn cơm, vừa ăn vừa thảo luận chuyện liên quan đến Tà Vũ cùng Hồng Anh Cốc.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên hỏi Công Tôn: “Có thần tiên cùng yêu quái mọc lông vũ không?”
Công Tôn sờ cằm: “Có lông vũ mà lại còn có hình người ….”
Tiểu Tứ Tử giơ tay: “Người chim?”
Công Tôn cầm bánh bao nhét vào miệng bé: “Không được nói tục!”
“Hồng Anh Cốc, lại còn Tà Vũ …”
Ân Hậu chống cằm: “Chưa từng nghe Lan Từ nhắc qua a …. Yêu tinh bị phong ấn hai trăm năm trước, lại còn ăn thịt người nữa sao? Là thứ gì? Sơn yêu à?”
Mọi người nhìn nhau, cũng cảm thấy truyền thuyết này có cái gì đó không đúng lắm.
Lúc này lại nghe thấy tiếng Bàng Dục thở dài.
Tất cả mọi người cùng nhìn hắn.
Bao Duyên nhìn hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Bàng Dục đang gắp một cái cánh gà, lắc đầu: “Đương nhiên là không đúng rồi.”
“Không đúng chỗ nào?”
Mọi người cùng nhìn hắn.“Vấn đề chính là …. Chẳng có chỗ nào tốt hết!”
Bàng Dục sờ cằm, dáng vẻ rất sâu xa.“Cái gì mà không có chỗ tốt?”
Triển Chiêu không hiểu.
Bàng Dục nhìn trời một chút: “Oa! Các ngươi cũng đâu phải ngày đầu tiên biết phụ thân ta a? Người nào trong các ngươi thấy qua phụ thân ta chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056071/quyen-12-chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.