Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa nói xong, liền thấy từ bên ngoài tường viện một thiếu niên rơi xuống, thiếu niên mặc một thân hắc bào, dáng vẻ rất thanh tú, có điều cảm giác lại rất lão luyện, dáng không cao lắm, vẻ mặt búp bê….
Người này vừa mới rơi xuống viện, liếc mắt nhìn thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn, thở dài mà lắc đầu nguầy nguậy: “Ai…. Thật sự ta rất không muốn tới.”
Bao Đại Nhân liếc mắt nhìn cái liền nhận ra người này, cau mày: “Trần Khất Nhi?”
“Uy, Than đen a, đã lâu không gặp rồi a.”
Thiếu niên này chính là vị truyền nhân của Qúy Nhuận trong truyền thuyết kia, Trần Qủy. Qủa nhiên là Trần Qủy thanh xuân vĩnh trú, chẳng qua là thời gian của hắn dừng có hơi sớm chút, nhìn qua vẫn là một thiếu niên. Một thiếu niên lại có cặp mắt tang thương, nhìn rất vi diệu.
Đám người Triển Chiêu lén nhìn nhau một cái, thì ra đây chính là Trần Qủy a, cảm giác đúng là không có được tự nhiên như mấy người Thiên Tôn a.
Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, hắn cảm thấy rất hứng thú —– Trú nhan thuật này thật lợi hại!Trần Qủy sau khi chào hỏi cùng Bao Chửng rồi, lại hỏi hắn: “Mỹ thê tử của ngươi đâu rồi?”
Bao Chửng có chút bất lực mà nhìn hắn: “Phu nhân đang ở trong cung.”
“Nga, đáng tiếc, ta muốn chào hỏi với nàng ta.”
Trần Qủy đến cạnh bàn ngồi xuống, thuận tiện xoa xoa mắt mà ngáp: “Buồn ngủ.”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn quan sát tình trạng của hắn một chút, Thiên Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3056067/quyen-11-chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.