Người của Khai Phong Phủ đồng loạt đi học, kết quả là khiến cho cả Thái học viện một trận hỗn loạn không ngừng….
Mặc dù những học sinh của Thái học viện này hầu hết đều là những thanh niên tài giỏi đẹp trai, nếu như không có gia thế thì cũng là có tài năng, có điều hơn cả thế, đoàn người đến lần này lại là đoàn người đẹp nhất Khai Phong Phủ, à không, nói chính xác thì phải là những nhân vật phong vân tuấn mỹ nhất cả Đại Tống nữa.
Đầu tiên, bị ảnh hưởng lớn nhất chính các nữ sinh Thái học viện, ở hai thư viện Thấm Tâm cùng Lan Huệ, toàn bộ nữ sinh đều tập trung tại cửa thư trai mà nhìn ngắm ra bên ngoài.
Dù sao thì cũng là những đại tài nữ, mỗi người đều rất có khí chất danh môn khuê tú, có điều dù thế thì cũng không nén nổi sự tò mò.
Đám người Triển Chiêu từng người một đi vào bên trong, loại hình nào cũng có, mà tất cả đều là cực phẩm, vì vậy cũng đủ khiến trái tim thiếu nữ của các cô nương đập rỗn rã nhịp nhàng rồi.
Mọi người ngoài được các nữ sinh hoan nghênh nhiệt liệt, các nam sinh cũng rất hoan nghênh nữa.
Đầu tiên, trong đám người này, ngoại trừ Bao Duyên cùng Công Tôn, tất cả những người khác đều là võ nhân, mà lại là những nhân vật có thể diện rất lớn trên giang hồ, văn nhân cùng võ nhân vốn cũng chẳng có xung đột gì, cho nên đương nhiên là cũng không có địch ý. Tiếp theo nữa, Công Tôn là phu tử, đám hoc sinh đến nịnh nọt còn chưa kịp, còn Bao Duyên …. Bởi vì mọi người rất kính trọng Bao Đại nhân, cho nên mọi người đều vô cùng yêu mến hắn. Ngay cả Bàng Dục, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử cũng chỉ đơn thuần là đến chơi vui mà thôi, vì vậy, chỉ trong chốc lát, cả thư viện đều trở nên ồn ào nhốn nháo không ngừng, bốn phía đều nổi lên những lời xì xào bàn tán mà buôn chuyện.
Đám người Triển Chiêu được sắp xếp ở thư viện Tích Khánh, chính là một trong những thư viện lớn nhất của Thái học viện. Thái học viện cũng phân ra mấy thư trai khác nhau, đoàn người của Khai Phong Phủ ở thư trai Minh Tịnh cùng với đám người Vương Kỳ, Thuần Hoa cùng cả Thạch Diệp bị mất tích trước đây nữa, ngay cả người đã đâm bị thương hai nam sinh hôm qua cũng đều là những người cùng một thư trai.
Nhắc tới cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, ngay cả Khuất Trọng Viễn gặp chuyện không may trước đây cùng với đám người gần đây xui xẻo là Từ Tử Ngạn, Vương Nhạc Minh, cùng Lưu Thủ Khai vừa mới chết, tất cả đều xuất thân từ thư trai này.
Mà từ thư trai này cũng đã cho ra đời rất nhiều nhân vật lớn, bao gồm cả Bao Đại nhân cùng Bát Vương gia năm đó, mà cũng có không ít văn quan ngày nay cũng đều xuất thân từ đây. Nhưng cũng bởi vì người ở thư trai này thường xuyên gặp chuyện không may cho nên bị người ta truyền tụng rất kỳ quái, gần đây lại càng tà môn hơn nữa, ngay cả trong nội bộ học sinh cũng có những lời đồn rất kỳ lạ, không khí vô cùng quỷ dị.
Nói đi thì cũng phải nói lại, âm khí quá nặng cũng có thể là do một đám thư ngốc chẳng có chút dương khí nào ngồi chung học hành một chỗ mà sinh ra, lúc này, sau khi cả đám người Khai Phong Phủ tràn vào rồi thì quả thật đúng là dương khí quá mạnh, cảm giác toàn bộ thư trai cũng không còn âm trầm như vậy nữa, mà nói đến âm trầm ….
Không biết có phải do thư trai này được xây dựng sớm nhất hay không, hoặc là do cửa quay về phía Bắc hướng âm mà luôn khiến người ta có cảm giác âm trầm, cho dù giữa trưa nắng, ngồi ở chỗ này cũng khiến cho người ta có cảm giác âm phong từng trận, bàn chân đi cũng cảm thấy như bước trên khí lạnh vậy.
Mọi người vừa mới tới nơi, cũng bắt đầu bài học buổi sớm.
Bài học sáng sớm khá tự do, học sinh Thái học viện cũng không cần giống như đám hài tử trong từ đường, vừa học vừa xoay đầu đến chóng cả mặt, bọn họ cũng có những việc riêng phải làm. Có điều, cũng không phải thích đọc cái gì thì đọc …. Bình thường, các phu tử sẽ giao cho bọn họ một số sách cần phải đọc, buổi học tiếp theo sẽ kiểm tra.
Vì vậy, buổi học buổi sáng cũng chính là buổi ôn lại bài, đám người Triển Chiêu cũng ngồi xuống, có điều là ngồi hết nhìn đông đến nhìn tây cũng không biết nên làm cái gì, xung quang bốn phía đều là cả đống người lắc lư cái đầu lẩm nhà lẩm nhẩm đến đau cả tai.
Vương Kỳ thấy mọi người quá nhàn rỗi, liền đi đến đây, nói: “Đây là thư văn hôm qua Lâm phu tử bảo đọc, Thầy rất nghiêm khắc, nói không chừng sẽ kiểm tra mấy người đó!”
Triển Chiêu mở to mắt, hiểu được ý tứ của Vương Kỳ, chỉ chỉ mình, hỏi: “Ý ngươi là …. Bảo ta đọc sách?”
Vương Kỳ gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Triển Chiêu nhìn một cuốn sách thật dày trên bàn, lại nhìn tên sách một chút ——- Đến nghe cũng chưa nghe qua nữa là.
Học sinh của Thái học viện đều không phải là những người lần đầu đọc sách, họ đều là những tài tử khắp nơi chọn về, bình thường cũng đọc đến cả ngàn cuốn sách rồi, cho nên, phu tử thường mang những loại văn chương rất thâm sâu đến cho họ đọc, cho nên cũng có chút khó. Triển hộ vệ lật cuốn sách kia, hỏi Vương Kỳ: “Đọc chương nào?”
“Hôm qua đã học chương thứ mười ba, có đều hôm trước đã giảng thật kỹ chương thứ mười hai, chắc là sẽ kiểm tra chương đó.” Vương Kỳ nói xong rồi lại quay về đọc sách tiếp.
Triển Chiêu lật qua lật lại chương thứ mười ba, nheo mắt —— Thật chán!
Cầm sách lên, Triển Chiêu bắt đầu nhìn xung quanh một chút, người đầu tiên hắn nhìn đương nhiên là Bạch Ngọc Đường đang ngồi phía sau mình, Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Ngũ gia cũng đang lật mấy cuốn sách trên bàn đây, dáng vẻ hết sức tùy ý.
Lại nhìn sang bên trái, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ngồi đó, bởi vì hai đứa này còn nhỏ tuổi cho nên ngồi chung một bàn.
Tiêu Lương chống cằm lật sách, vẻ mặt rất ngu, ý là —— Mấy cái chữ trong sách này biết bé nhưng bé không có biết chúng a.
Tiểu Tứ Tử thì rất có căn bản, lật từng trang sách từ từ đọc, Tiêu Lương ở bên cạnh xán đến hỏi, bé liền kiên nhẫn giảng dạy từng từ cho Tiêu Lương, nếu như vẫn chưa hiểu, bé lại quay xuống hỏi Bao Duyên phía sau. Bao Duyên sẽ đặt sách sang một bên, giảng giải cho Tiểu Tứ Tử.
Bàng Dục cầm sách ngáp dài bên cạnh, hỏi Bao Duyên: “Tiểu Màn Thầu, ngươi đọc xong rồi sao?”
Bao Duyên gật đầu một cái: “Sách này trước đây ta đã đọc rồi!”
Khóe miệng Bàng Dục co giật, tâm nói bình thường cũng thấy Bao Duyên cầm sách, tưởng gì thú vị, thì ra là đọc thứ nhàm chán như vậy a.
Triển Chiêu lại ngắm cái bàn bên cạnh Tiểu Tứ Tử, gần với cửa nhất, đó là bàn của Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.
Trâu Lương vẫn không hề có biểu lộ gì như cũ, đang ngồi thẳng lưng, tư thế chẳng khác nào lúc ngồi ở quân doanh! Có thể là do khí chất quá âm trầm, cho nên đám học sinh đang cầm bút ngồi bên cạnh cũng run run. Lúc này Trâu Lương không có đọc sách, mà là cau mày nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa phía trước.
Lâm Dạ Hỏa cũng đang đọc sách, có điều sách mà hắn đọc hoàn toàn khác với người khác. Cái tên yêu nghiệt này đang nghiên cứu một cuốn sách chuyên dụng về nấu dược thang bổ dưỡng, hình như trước đó có một lão thái thái ở Ma cung cho hắn, lão thái thái kia vừa là Ma y vừa là Qủy y gì đó, Công Tôn còn nói rằng nàng rất lợi hại nữa.
Lâm Dạ Hỏa sau khi có được cuốn dược thang phổ của y này rồi liền muốn thử mấy bài dược thang có thể dưỡng nhan. Có điều lần trước hắn đã thử một lần ở Khai Phong Phủ, liền bị Công Tôn nghĩ là ai đó thả khói độc ra, lần thứ hai lại khiến trù phòng đại nương nổi điên đập luôn cái lò của hắn, vì vậy cho nên chưa có được kết quả gì.
Lúc này thì Trâu Lương cũng hiểu được tại sao Lâm Dạ Hỏa lại mua nhiều dược liệu mang đến đây như vậy, xem ra là đang nghĩ Thái học viện dù sao cũng không phải là của Khai Phong Phủ, cho nên định nấu dược thang ở chỗ này đi ….
Triển Chiêu bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, xoay mặt sang nhìn bên kia.
Bên tay phải hắn là chỗ ngồi của Âu Dương Thiếu Chinh cùng Triệu Phổ, hai người này một trước một sau, thế nhưng hành động lai vô cùng thống nhất, ngẩng mặt lên mà ngáp không biết đến cái thứ bao nhiêu rồi. Sách ở trên bàn chưa từng được lật, biểu tình của hai người kia đại khái chỉ cần nhìn cũng đoán ra được —- Hoàn toàn không có hứng thú! Có chết cũng không muốn đọc!
Triển Chiêu lắc đầu một cái, lại nhìn quay lại. Thiên Tôn ngồi ngay sau lưng Bạch Ngọc Đường, vốn dĩ trong Thánh chỉ cũng không có tên hắn, Triệu Trinh cũng không có bảo hắn Phụng chỉ đi học, là tự mình hắn chạy đến tham gia náo nhiệt vì vậy tạm thời Thái học viện cũng bố trí thêm một bộ bàn ghế cho hắn.
Lúc trước bọn Lâm Tiêu nghe nói Thiên Tôn cũng muốn đi học thì rất căng thẳng, bởi vì theo những gì người ta đồn đại thì Thiên Tôn cũng hơn một trăm tuổi rồi, mọi người vẫn luôn tưởng tưởng đến cảnh một lão nhân chân tay nhỏ yếu đến độ phải chống gậy đến đây. Vì vậy, đám phu tử cảm động vô cùng với tinh thần hiếu học của Thiên Tôn, đặc biệt chuẩn bị cho hắn một cái bàn tiện nghi mười phần cùng một cái ghế vô cùng thoải mái ở cuối lớp. Cho nên, lúc này Thiên Tôn đang tựa vào thành ghế mềm mại, gác chân xem sách, cũng không biết hắn đang nghiêm túc đọc sách hay là tâm trí đang du đãng nơi nào rồi.
Dĩ nhiên, mọi người sau khi thực sự biết được, người trước mắt này, ngoại trừ mái tóc ra thì tướng mạo có khi trông còn trẻ hơn cả Bạch Ngọc Đường nữa này chính là Thiên Tôn rồi, Lâm phu tử lại một lần nữa suyễn khí …..
Đến lúc thời gian đọc sách của đám người Triển Chiêu còn khoảng độ một nén nhang, tất cả đều cảm thấy đầu óc quay vòng.
Triệu Phổ ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm giác của hắn đã đến cực hạn rồi, cái thanh âm “ông ông ông” này cứ vang lên không ngừng, này không buồn chết người sao!
Âu Dương Thiếu Chinh thì rất vô tâm vô phế mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết, Thuần Hoa ở bên cạnh dùng bút chọc chọc hắn, đừng có để lát nữa lại bị phu tử phạt a.
Triển Chiêu cũng cảm thấy ngày dài hơn năm, có chút lo lắng Bạch Ngọc Đường ở phía sau sẽ chịu không nổi, vì vậy Triển Chiêu liền quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Vừa nhìn xong, Triển Chiêu lại hơi sững sờ.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cùi chỏ tay tựa trên bàn, đầu nhẹ nhàng tưa vào bàn tay, hình như cũng đã ngủ thiếp đi rồi.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, ngoẹo đầu mà nhìn ra sau hắn một chút, chỉ thấy Thiên Tôn ở phía sau kia đã nằm ngủ trêm mềm tháp mất rồi, trong tay còn cầm một cuốn sách. Hai thầy trò nhà này chỉ cần giơ tay một cái cũng ưu nhã đến độ khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi. Triển Chiêu ý thức được —— Ngủ ngày thực ra cũng không có tồi đi, buổi tối cũng sẽ có thêm rất nhiều rất nhiều thời gian rảnh nữa …..
Triển Chiêu còn đang suy nghĩ, lại cảm thấy có người đang chọc chọc tay hắn, quay đầu lại liền nhận ra đó là Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử sau khi chọc chọc tay hắn rồi liền đưa cho hắn một viên kẹo.
Triển Chiêu nhận lấy, thấy được đó là viên kẹo đường tròn tròn màu xanh, mà ở bên kia, Tiểu Tứ Tử đang cầm trong tay một cái túi, chia kẹo cho mọi người.
Triển Chiêu nhét viên kẹo vào miệng, hương vị bạc hà nhè nhẹ khiến người ta thực tỉnh táo….
Bao Duyên ra sức đẩy Bàng Dục đang ngủ thật ngon bên cạnh, tâm nói, cái tên nhị thế tô vô học bất thuật này.
Trâu Lương nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Dạ Hỏa ở phía trước hắn có lẽ cũng hơi mệt mỏi, dựa vào bàn mà nghỉ ngơi, còn ngủ rất thoải mái, xác thực mà nói là có chút lẳng lơ.
Khóe miệng Triển Chiêu co giật, cũng ý thức được —– Nếu như lát nữa mà phu tử nào đó đi vào thì….
Còn đang suy nghĩ, lại nghe thấy có học sinh nào đó nhỏ giọng nói: “Lâm phu tử tới!”
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, từ bên ngoài cửa sổ nhìn thấy Lâm Tiêu đang từ xa đi tới. Sáng nay lão đầu đã bất tỉnh một lần, xem ra lúc này đã tỉnh cả rồi. Triển Chiêu lại thấy hắn vừa đi vừa mở ra một lọ thuốc nhỏ, lấy một viên hình như là định tâm hoàn mà bỏ vào trong miệng, sau khi uống xong rồi còn đứng lại suyễn khí một chút.
Triển Chiêu dù sao cũng là người nhân hậu, có chút lo lắng thay cho vị lão phu tử này, lát nữa đừng có lại bất tỉnh nữa a …..
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu theo bản năng mà đưa tay lay cánh tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vừa động một cái, đầu cũng rơi luôn xuống, tỉnh lại, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu híp mắt —— Chuột! Dậy đi! Phu tử tới rồi!
Bạch Ngọc Đường đưa tay xoa xoa cổ, ung dung tiêu sái mà ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa …. Cũng sửng sốt.
Ngũ gia đương nhiên không phải vì nhìn thấy Lâm Tiêu đang đi vào mà cau mày, chủ yếu là vì …. Vừa rồi, trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên, thấy có một bóng đen thoáng qua ngoài cửa viện.
Động tác của hắc ảnh kia rất mau, hoặc nên nói là rất nhẹ, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi đi rồi, phảng phất giống người, có điều, tầm mắt của Bạch Ngọc Đường lại bị phu tử chặn mất cho nên hắn chưa kịp nhìn rõ, hơn nữa, hắn vừa mới tỉnh lại cho nên cũng hơi có chút mơ hồ…. cho nên cũng không có nhìn được rõ ràng.
Bạch Ngọc Đường rướn người lên trước một chút, hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, có phải bên ngoài cửa vừa rồi có một bóng người không?”
Triển Chiêu hơi sững sờ, không hiểu: “Bóng người nào?”
Bạch Ngọc Đường cau mày, lầm bầm: “Chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi?”
“Không phải nhìn lầm ….”
Bạch Ngọc Đường vừa mới dứt lời, có một giọng nói khác truyền đến, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà quay mặt sang, chỉ thấy một nam sinh ngồi trước Triệu Phổ một bàn, dường như có nghe thấy lời bọn họ nói liền nhỏ giọng bát quái: “Thư trai này có quỷ đó, chỉ cần làm như không thấy là được rồi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ——- Có quỷ sao?
Sau lưng thư sinh kia, Triệu Phổ đang ngủ cũng đột nhiên hí mắt, nhìn ngoài cửa một cái.
Lâm Tiêu phu tử vào lớp, ngẩng đầu đảo mắt nhìn qua …. Thấy được Âu Dương Thiếu Chinh nằm, Lâm Dạ Hỏa nằm, Bàng Dục thì vẫn còn đang ngáp.
Phu tử hít sâu một cái, lại lấy hai viên dược hoàn trong bình dược ra nhét thêm vào miệng.
Vừa mới ăn xong, lại nghe Tiểu Tứ Tử nói: “Phu tử, định tâm hoàn không được dùng nhiều đâu, nếu không sẽ bị táo bón.”
“Phốc….” Mấy học sinh của Thái học viện nhịn không được mà phun một tiếng. Sau đó lại ngậm miệng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lâm phu tử nhìn mọi người một chút, chỉ thấy ba vị còn đang ngủ kia, bao gồm cả Thiên Tôn cũng không có tỉnh lại.
“Khụ khụ.” Phu tử nhẹ nhàn ho khan một tiếng.
Bao Duyên hung hăng véo lỗ tai Bàng Dục một cái thật đau, lại nghe thấy Tiểu Hầu gia la lên: “A! Nương a, lần sau con không dám nữa.”
Bàng Dục vừa mới nói ra khỏi miệng, đám học sinh liền cười ầm lên.
Bao Duyên cũng nhẫn cười mà nhìn hắn, Bàng Dục vuốt tai, ngượng ngùng ngồi yên.
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh vẫn còn đang ngủ, Thuần Hoa vô cùng gấp gáp, đám học sinh bên cạnh cũng không ai dám đẩy hắn, chỉ có thể liên tiếp khan, nghĩ rằng hắn là Đại tướng quân, như vậy hẳn là sẽ tỉnh đi, có điều, Âu Dương Thiếu Chinh cũng không tỉnh.
Đang lúc gấp gáp, Triệu Phổ liền đưa tay ra, cũng không có quay đầu lại, vỗ tay một cái.
Âu Dương đột nhiên mở mắt, tỉnh hẳn …. Mà ngay cả Trâu Lương ở bên cạnh cũng mở mắt ra ngẩng đầu lên, cùng lúc đó, soạt một cái …. Ngoài sân, mấy ảnh vệ cũng rơi xuống, nhìn vào bên trong.
Đám học sinh bên cạnh lúc này nhìn bộ dạng thật chẳng khác nào Tiểu Tứ Tử, phồng mặt —– Thật quá suất!
Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Dạ Hỏa đang nằm ngủ.
Trâu Lương nhìn về phía trước, vẫn chưa kịp mở miệng, Tiêu Lương ở bên cạnh đã tới một câu: “Hỏa Kê, trên đời này ai là người đẹp trai nhất?”
“Ta!” Lâm Dạ Hỏa ngồi ngay dậy nói.
Đám học sinh cũng có chút hết nói nổi mà nhìn hắn.
Trâu Lương ở phía sau vừa lắc đầu vừa lầm bầm: “Hẳn nên hỏi là ai khùng nhất mới đúng!”
Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, trắng mắt lườm hắn!
Vì vậy, bây giờ toàn bộ người trong thư trai chỉ còn có Thiên Tôn là chưa có tỉnh lại.
Lâm phu tử liền liếc Bạch Ngọc Đường, ý là ——- Ngươi có thể đánh thức sư phụ ngươi dậy không?
Thế nhưng nhìn đôi mắt lạnh như băng kia của hắn, Lâm phu tử yên lặng cúi đầu bỏ qua. Ánh mắt Ngũ gia kia như muốn nói —– Ai cũng không được quấy rầy sư phụ ta ngủ.
“Khụ khụ, hôm qua đã dạy qua chương thứ mười ba rồi, các người còn câu hỏi nào nữa không?” Lâm phu tử sờ râu, hỏi mọi người.
Đám học sinh đều lắc đầu, tỏ ý không còn.
“Vậy thì hôm nay, trước tiên cứ kiểm tra một chút.” Phu tử nhìn mọi người một chút, tằng hắng một cái: “Thuần Hoa, ngươi đọc chương mười ba.”
Lúc này Thuần Hoa còn đang bĩu môi lườm cữu cữu của hắn đây, vừa nghe phu tử gọi, liền vội vàng đứng lên, lắc lư đầu đọc sách.
Âu Dương Thiếu Chinh chống má nghe, Thuần Hoa đọc rất trôi chảy, ngay cả một điểm ngập ngừng cũng không có.
Âu Dương chợt có chút cảm khái, năm nào mình cũng ở biên quan, trong trí nhớ của mình, đứa cháu trai này vẫn còn bò đầy đất đây, vậy mà chỉ chớp mắt cái đã lớn như vậy, còn rất có phong thái tài tử nữa. Triệu Phổ nói cũng không sai a, nhà hắn cuối cùng cũng sinh ra được một sao Văn Khúc rồi.
Âu Dương Thuần Hoa đọc được một nửa, Lâm phu tử rất hài lòng, gật đầu một cái nói: “Đến đây thôi.” Nói xong liền nói tiếp: “Bao Duyên, đọc tiếp!”
Tất cả mọi người soạt cái quay sang nhìn Bao Duyên, có mấy người nháy mắt với nhau, ý là —— Lâm phu tử đang đánh phủ đầu sao? Trước đây Bao Duyên cũng chưa từng học a.
Bao Duyên đứng lên, tiếp tục đọc đoạn tiếp theo, đọc nghe có vẻ còn lưu loát hơn cả sách viết nữa, Bàng Dục nhanh chóng lật sách bên dưới cũng không có theo kịp.
Học sinh của Thái học viện phát hiện ra, Bao Duyên đã thuận lợi đọc xong chương thứ mười ba rồi, phu tử cũng không có bảo hắn dừng lại, vì vậy hắn lại tiếp tục đọc chương thứ mười bốn.
Lâm Tiêu hài lòng gật đầu, cho Bao Duyên dừng lại, sờ râu nói: “Tốt lắm!”
Tất cả học sinh Thái học đều âm thầm le lưỡi —– Lâm phu tử nổi tiếng nghiêm khắc, này có thể thấy được hắn hài lòng thế nào với Bao Duyên rồi. Cũng khó trách, quả nhiên không hổ là nhi tử của Bao Đại nhân.
Lâm Tiêu lại tiếp tục kiểm tra hai học sinh đọc chương thứ mười hai, vừa ngẩng đầu lên liền thấy mấy tên võ nhân của Khai Phong Phủ lại có vẻ mệt mỏi, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hình như cũng có chút mơ màng buồn ngủ.
Tất cả mọi người soạt một cái quay đầu lại, cùn thay Ngũ gia lau mồ hôi, tâm nói ——- Lâm phu tử cũng có chút nghiêm khắc, bọn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều là người giang hồ ,người sáng suốt đều nhìn ra được đám người này đến đây là để tra án chứ không phải đi học a, phu tử còn bắt hắn đọc sách, này không phải là làm khó hắn sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm phu tử một cái, cũng không có đứng lên, chỉ hỏi: “Quyển nào?”
Tất cả mọi người ngẩn người, theo bản năng mà cúi đầu nhìn …. Trên bàn của Bạch Ngọc Đường có bốn cuốn sách, ba cuốn khác chính là để các phu tử khác giảng bài, Lâm phu tử không có dùng chúng. Có điều, có thể là Bạch Ngọc Đường không rõ lắm Lâm phu tử dạy cái gì đi.
Lâm Tiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, nói: “Cuốn thứ ba.”
Tất cả mọi người cũng tò mò, cuốn thứ ba là cái gì?
Bạch Ngọc Đường cũng không nói nhiều, mở miệng bắt đầu đọc, đọc đúng là rất lưu loát, văn chương quá nuột.
Đám học sinh nhìn nhau một cái, Vương Kỳ cảm thấy rất quen tai, lật lật sách, lại phát hiện ra cuốn mà Bạch Ngọc Đường đọc là nghệ thuật viết chữ, dùng trong giờ thư pháp.
Triển Chiêu lật lật bốn cuốn sách trước mặt Bạch Ngọc Đường, phát hiện cuốn thứ ba đúng là Nghệ thuật viết chữ.
Mấy học sinh giỏi giang một chút cũng mở chương thứ sáu cuốn đó ra, vừa nhìn đã sững sờ …. Chương thứ sáu chính là “Trường Phong dán”, nghệ thật viết chữ thảo của Vương Chi Hi. Có điều, vấn đề ở đây chính là Bạch Ngọc Đường không hề đọc theo những gì sách viết, trong sách viết lần lượt còn hắn lại đọc theo từng chủ điểm, khó trách sao lại rõ ràng dễ hiểu như vậy.
Bao Duyên há to miệng, Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường sau lưng một cái, con Chuột này, lại là cái khả năng một lần thấy là nhớ mãi không quên quá kỳ diệu của hắn!
Lâm Tiêu phu tử cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Bạch Ngọc Đường đến mấy lần, giang hồ quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long a.
Bạch Ngọc Đường đọc hơn một nửa rồi, Lâm Phu tử đột nhiên cắt đứt hắn, nói: “Triển Chiêu, đọc tiếp.”
Tất cả mọi người có chút lo lắng nhìn Triển Chiêu, vừa rồi Triển Chiêu ngay cả lật sách cũng lật không đến nghệ thuật viết chữ đi, làm sao mà có thể đọc được a?
Triển Chiêu mở to mắt, chống cằm, mở miệng đọc tiếp những gì mà Bạch Ngọc Đường vừa đọc ban nãy.
Tất cả mọi người đều có chút hồ đồ, Triển Chiêu ngay cả xem cũng chưa từng xem qua Nghệ thuật viết chữ a, tại sao ngay cả một chữ đọc cũng không tệ đi? Qúa thần kỳ?
Chỉ có mấy cao thủ đám người Triệu Phổ là không khỏi co rút khóe miệng. Lúc này, ngón tay Bạch Ngọc Đường đang viết chữ trên lưng Triển Chiêu đây. Bạch Ngọc Đường viết một chữ, Triển Chiêu đọc một chữ. Chiêu này xem ra chỉ có hai người bọn họ làm mới hữu dụng, đổi thành người khác có chơi đến thế nào cũng không ăn thua đi, tâm hữu tương thông a.
Triển Chiêu đọc một mạch, Lâm phu tử nhẹ nhàng phất tay một cái, ý bảo hắn có thể ngừng rồi. Sau đó, quay sang Triệu Phổ còn đang ngáp dài nói: “Cửu Vương gia, đọc chương thứ chín.”
Triệu Phổ nháy mắt mấy cái, tâm nói, Lão đầu, ngươi muốn chết a, ai biết chương thứ chín là cái gì chứ?
Ở bên cạnh, tất cả mọi người đều nhìn Triệu Phổ, ý là —- Vương gia, ngài nghĩ biện pháp đi a, nếu không đọc được để truyền ra ngoài nhất định sẽ bị mọi người chê cười a.
Tiểu Tứ Tử lo lắng nhìn Triệu Phổ, muốn giúp Cửu Cửu của bé nghĩ cách, chính tại lúc căng thẳng nhất này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, Lâm phu tử cũng buồn bực, đặt sách xuống đi ra ngoài.
Những học sinh khác cũng hiếu kỳ mà chạy ra ngoài nhìn, chỉ thấy ở thư trai Thanh Phong ở đối diện, gần như tất cả học sinh đêu che miệng chạy ra ngoài, sau đó cùng vịn vào tường, tất cả để nôn mửa ra.
Lâm phu tử hoảng sợ: “Này là sao …. Ăn phải đồ thiu à?”
Còn đang nghi ngờ, chỉ thấy Công Tôn đang trưng ra cái vẻ mặt cũng càng có vẻ nghi ngờ hơn, trong tay cầm một nửa cái đầu người đã phân hủy, chạy từ trong thư trai Thanh Phong ra, tò mò hỏi đám học sinh đang nôn kia: “Các ngươi làm sao vậy?”
Đám học sinh ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy hắn đi ra liền soạt một tiếng mà che miệng trốn.
Ở bên cửa đối diện, học sinh của thư viện Minh Tịnh cũng há to miệng, nhìn chằm chằm cái đầu người trong tay Công Tôn.
Công Tôn lắc đầu thở dài một cái, nói: “Mới nói đến cái lưỡi đã nôn rồi, vậy lát nữa nói đến con ngươi cùng óc các ngươi phải làm sao đây? Ta còn chuẩn bị ngày mai mang cả nội tạng đến nữa.”
Công Tôn nói xong lời này, đám học sinh trong thư viện Minh Tịnh bên này cũng sợ hãi chạy.
Lâm phu tử cũng không còn nhớ phải dạy học cái gì nữa, đi ra ngoài thương lượng với Công Tôn, hay là trước tiên cứ dạy dược lý đã đi, bài học về giải phẫu cùng ngỗ tác để sau hãy nói.
Nhân dịp loạn như vậy, Triệu Phổ nhanh chóng lật chương thứ chín xem qua một lượt, rất nhanh sau đó, Lâm phu tử cũng đã trở lại, ngay cả một chai định tâm hoàn cũng đã uống hết, Tiểu Tứ Tử lắc đầu —– Ngày mai gia gia này nhất định sẽ không thể đi ị được nữa đâu!
Lâm phu tử hổn hển suyễn khí một lần nữa, tiếp tục bảo Triệu Phổ đọc. Cửu vương gia thuận lợi đọc xong chương thứ chín, tất cả mọi người trong Khai Phong Phủ đều im lặng gật đầu —— Qủa nhiên, Vương gia có Công Tôn che chở liền vô địch thiên hạ a. Công Tôn chỉ cần cầm cái đầu người dạo một vòng quanh thư trai, đừng nói gì đến học sinh bị dọa chạy trốn tứ tung, ngay cả phu tử cũng không dám liếc mắt qua nhìn hắn lấy một cái nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]