“Ân …”
Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường một cước liền đem Hắc Thi lão quái kia đạp ở dưới chân, không nhịn được mà sờ cằm “sách sách”
hai tiếng.
Ân Hậu liếc hắn một cái: “Ngươi làm gì vậy?”
Thiên Tôn vẻ mặt chán ghét mà nhìn Ân Hậu: “Ngọc Đường nhà ta bị Mèo chết bầm nhà ngươi dạy dư!”
Ân Hậu vẻ mặt không hiểu: “Dạy hư chỗ nào?”
“Ngọc Đường nhà ta từ trước đến nay đều không bao giờ đạp mặt người ta.”
Thiên Tôn thiêu mi một cái: “Còn lúc chửi người khác cũng chưa bao giờ chửi “Phóng thí a!”
…”
Vừa nói lại vừa liếc mắt nhìn Triệu Phổ đang cho Tiểu Tứ Tử uống nước: “Cái này là bị các ngươi dạy hư.”
Mọi người cùng ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút —– Cái này sao ….“Ngọc Đường nhà ta trước đây rất ngoan.”
Thiên Tôn khoanh tay, oán trách: “Trước kia nó rất có lễ độ, lúc đánh người chẳng bao giờ nói tiếng nào, cũng không có mắng chửi mà trực tiếp đánh luôn, bây giờ nó lại còn miệng lưỡi lưu manh nữa.”
Khóe miệng mọi người co giật, không thèm nói tiếng nào đã đánh người ta, cái này mà gọi là lễ độ sao?“Thiết.”
Tiêu Lương khoanh tay đứng trên nóc nhà, vừa bóc quýt ăn vừa nhìn Hắc Thi lão quái bị đánh ngã lăn trên đất, nói: “Vậy mà còn tưởng lợi hại chứ, thì ra chỉ yếu như sên!”
Triệu Phổ nhìn bé: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tiêu Lương cũng bất mãn, vừa rồi bé muốn theo chân mấy người kia vào tửu lâu, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055985/quyen-10-chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.