Lúc Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử về đến cửa liền nghe thấy tiếng bụng Tiểu Tứ Tử sôi ùng ục.
Ân Hậu nhìn bé cười: “Đói a?”
“Vâng.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.“Tiểu Tứ Tử.”
Lúc sắp vào đến cửa, Ân Hậu đột nhiên nói: “Chuyện hôm nay phải giữ bí mật nga.”
Tiểu Tứ Tử mở to mắt: “Giữ bí mật? Là không được nói cho người khác sao?”
“Ừ.”
Ân Hậu gật đầu.
Tiểu Tứ Tử không hiểu mà nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu cười nhạt: “Ngay cả phụ thân cháu cũng không được nói đâu đó.”
Suy nghĩ một chút, Tiểu Tứ Tử gật đầu, ngoắc tay với hắn một cái: “Được nha!”
Ân Hậu cũng cười, vươn ngón tay ra ngoắc tay với bé, Công Tôn dạy dỗ tiểu hài nhi bốn tuổi rưỡi này không tệ, biết bảo thủ bí mật cho bằng hữu mà cũng chẳng cần hỏi lý do là gì.
Hai người vừa mới bước vào đại môn Ánh Tuyết Cung, liền nghe thấy tiếng hét váng trời: “A! Bọn họ đã về rồi!”
Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử đều sợ hết hồn, cái tiếng hét thảm này là của ảnh vệ trên nóc nhà.
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ ngực, tâm nói, làm sao vậy?Bé còn đang suy nghĩ, liền thấy Công Tôn cùng Triển Chiêu vọt ra.
Ân Hậu vội vàng đưa Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn.
Công Tôn nhận lấy, tâm can phèo phổi giờ cũng coi như đã trở lại rồi.
Triển Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Ân Hậu: “Ngoại công, người đã đi đâu?”
Ân Hậu nói: “Nga, ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055980/quyen-10-chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.