Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Chiêu tỉnh dậy, lại cảm thấy trên người quá nặng, giống như bị đá tảng đè lại vậy.
Nhìn trước mặt cũng chỉ là một mảng đen nhánh, hắn cũng có chút buồn bực …. Bên ngoài còn truyền đến tiếng nói chuyện, thanh âm cũng không mấy thoải mái.
Triển Chiêu cử động một cái, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng —— Thì ra là mình còn đang trùm chăn đây.
Cố sức kéo cái chăn ra khỏi đầu, cuối cùng cũng có thể hít được một chút không khí mát mẻ, Triển Chiêu há miệng thở dốc, vừa quay đầu lại nhìn …. Liền nhìn thấy một cái lưng mũm mĩm tròn vo.
Triển Chiêu nhìn trời, đưa tay vỗ vỗ … thì ra Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên lưng hắn đây, trong tay còn cầm cái bánh bao, quay đầu lại cười với hắn: “Miêu Miêu tỉnh rồi?”
Triển Chiêu gật đầu a, tâm nói —- Còn không thức được sao, không thức dậy có khi sẽ bị ngươi đè chết đó, đúng là càng ngày càng mập đi.
Triển Chiêu lại nhìn vào trong giường, Bạch Ngọc Đường đã đậy rồi, đang đọc một bức thư, mà ở bên cạnh bàn, cũng không biết Lục Tuyết Nhi đã đến từ bao giờ, đang ngồi cạnh bàn uống trà cùng ăn điểm tâm. Lục Lăng Nhi cũng đã đến, thấy Triển Chiêu đã tỉnh liền vẫy vẫy hắn xem như chào hỏi.
Triển Chiêu mở to mắt nhìn —– Tại sao có người đến đây mà mình cũng không phát hiện? Chăn quá dầy sao? Hay là Ngọc Đường che tai hắn?Vừa nhìn lên mặt đất một cái, Triển Chiêu kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-do-an/3055957/quyen-10-chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.